Gian Khách

Chương 339 : Tinh cầu ở trên (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Hứa Nhạc cũng bình thản nhìn hắn nói:



- Lý Nguyên Soái đánh chết Hoàng đế Đế Quốc, Quân đội Đế Quốc liền lập tức triệt thoái. Tổng Thống Liên Bang chết đi, còn có Phó Tổng Thống, còn có Phó Chủ Tịch Nghị Viện, nhưng mà bên Đế Quốc cũng không có Phó Hoàng Đế... Cái mà chúng ta sẽ đối mặt, chính là Đế Quốc, chứ không phải là Sư Đoàn Thiết Giáp 7.



Đây chỉ là một cách nói gần như là cả vú lấp miệng em, đại khái cũng không thể nào giải quyết được vấn đề mà Đỗ Thiếu Khanh đặt ra. Cặp lông mày sắc như song kiếm của Đỗ Thiếu Khanh thoáng run lên, trầm mặc không nói gì cả, hai bàn tay chắp lại ở sau lưng thoáng nắm lại thật chặt.



Hứa Nhạc trầm mặc đứng đối diện với Đỗ Thiếu Khanh, nhìn thấy những quang mang phức tạp hiện lên trên cặp mắt lạnh lùng kiên nghị của đối phương, trong lòng im lặng suy nghĩ, với địa vị cao cao tại thượng của người này trong lòng đám quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, đã được mọi người ủng hộ, tôn kính đến mức cuồng nhiệt, nếu như ông thật sự chết đi, như vậy chỉ sợ là Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng sẽ lập tức tan rã.



Tựa hồ như đoán được Hứa Nhạc đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh cũng phóng về phía xa xa, đạm mạc nói:



- Nếu như là do ta tự mình chỉ huy các đơn vị bộ đội thao diễn quân sự... Cậu cho rằng mình có thể điều khiển con robot MX kia đánh giết tới trước mặt ta sao?



Những lời nói này nghe qua vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự tin tưởng vô cùng, cùng với một uy áp cực kỳ cường thế, khiến cho người ta có một cảm giác không thể có bất cứ một sự nghi ngờ nào đối với điều này. Thậm chí là ngay cả Hứa Nhạc trong lòng cũng cảm thấy như thế. Hắn khẽ mím chặt môi một chút, lặp lại câu nói đã từng nói qua khi nãy:



- Hiện tại không thể, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng không thể.



- Cậu không phải Lý Nguyên Soái. Cậu thắng được Lý Cuồng Nhân một lần, phá được Cận Vệ Doanh một lần, nhưng không đại biểu rằng trong vũ trụ này chuyện gì cậu cũng có thể làm được.



Đỗ Thiếu Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cũng không hề cố ý che dấu đi cảm xúc chán ghét trong lòng của mình.



Trải qua hai ngày thao diễn quân sự, Hứa Nhạc kỳ thật cũng dần dần nắm được được nguyên nhân phức tạp vì sao vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này lại nhìn mình cảm thấy không thuận mắt. Cái cảm giác địch ý cực kỳ áp bách cao cao tại thượng này, chính là vì chuyện của Phác Chí Hạo mà đến, còn về hai gã quân nhân sĩ quan bị hắn đánh trọng thương kia, thì lại chính vì sự coi trọng của vị Phí Thành Lý Gia mà đến, phần lớn sự lạnh lùng khinh miệt còn lại thì lại là do cái tương lai của hắn trong Quân đội Liên Bang khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cảm thấy không thể nắm bắt được mà đến.
- Một quân nhân chuyên nghiệp, trên chiến trường tuyệt đối sẽ không nổ súng sau lưng đồng đội của mình, nhưng mà nếu trong tương lai ngươi vi phạm quân kỷ... Hứa Nhạc, lúc đó đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.



Tây Môn Cẩn ngồi một bên vẫn luôn trầm mặc không nói gì, cái mũ quân đội kéo xuống thật thấp, đem toàn bộ khuôn mặt của hắn che khuất phía dưới vành mũ.



Cặp kính râm trong tay của Đỗ Thiếu Khanh lúc này cũng đã bị bóp nát, lộ ra một ít con chip vi mạch nhỏ vô cùng tinh vi. Trong cuộc thao diễn quân sự lần này, hắn ta cũng không có tiến hành âm thầm chỉ huy từ xa, đó chính là sự kiêu ngạo không cho phép hắn làm vậy. Nhưng mà sự kiêu ngạo của hắn, lại bị một gã tiểu nhân vật khiêu chiến, thật sự khiến cho hắn khó có thể tiêu hóa nổi cơn giận này.



Trong lòng Đỗ Thiếu Khanh âm thầm tự nói với mình: hành trình của mình chính là đại vũ trụ bao la...



Trong phút chốc, tâm tình của hắn trở nên vô cùng bình yên, tĩnh lặng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cảnh tượng vũ trụ hùng vĩ bao la bên ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu không nói lời nào.



oOo



Cũng đồng thời trong lúc này, Hứa Nhạc đang ngồi trên bậc tam cấp của sân thể dục trong khu căn cứ huấn luyện. Trong tay hắn đang cầm theo một bình rượu mạnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao.



Hắn nheo mắt lại, nhìn thấy những vì sao tồn tại muôn đời trên bầu trời không ngừng nhấp nháy, đột nhiên nhớ tới câu nói được khắc trên cái vòng tay kim loại đeo trên cổ tay trái mình, lại nghĩ đến một số chuyện tình phức tạp...



Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Đỗ Thiếu Khanh vẫn như trước là bất bại, thế nhưng bản thân mình lại đại phóng quang mang. Quân đội Liên Bang ngoại trừ chuyện muốn gia tăng thêm địa vị của con robot MX trong lòng các tướng lĩnh quân đội, tổ chức ra hai cuộc thao diễn quân sự lần này, có phải là còn có các thâm ý khác nữa hay không?



Trong ánh chiều hoàng hôn ngày hôm đó, trong cuộc nói chuyện giữa Hứa Nhạc và Đỗ Thiếu Khanh, cũng không có nhiều tình huống chọi nhau gay gắt. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không phải là một đứa bé khờ dại, cũng sẽ mơ tưởng đến chuyện sát tâm trong lòng người này sẽ có thế như vậy mà mất đi. Ngược lại càng khiến cho hắn càng thêm kinh hãi cùng với đề phòng nhiều hơn. Có một kẻ đại nhân vật có năng lực, có quyền lực thời khắc nào cũng luôn giương mắt nhìn sau lưng mình như thế, loại nguy hiểm này so với những làn mưa tên lửa đạn lúc trước trong tòa nhà Cơ Kim Hội trên tinh cầu S2 còn khiến cho người khác khiếp sợ hơn rất nhiều.