Gian Khách

Chương 361 : Trong rừng có giai nhân (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Có thể ở trên thương trường cùng với chính trường giành được những thành công trầm ổn, có thể tiếp xúc được với nhân vật thuộc giai tầng của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như thế này, những khách khứa bên trong gian đại sảnh này ai mà không phải là những nhân vật gần như tu luyện thành tinh cơ chứ? Đột nhiên nghe thấy trong gian phòng ăn chợt truyền đến thanh âm gọi ‘Lợi Hiếu Thông’, mọi người đều nhất thời quay đầu nhìn lại, biểu tình trên mặt mọi người đồng thời bất đồng nhau cả. Có người thì chấn động ngạc nhiên, có người thì kinh ngạc nhíu mày, có người trầm ngâm suy nghĩ...



Thế nhưng cho dù trên mặt mọi người dù là có biểu tình như thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng ai ai cũng đồng thời có tâm tư bi ai và vô cùng đáng tiếc. Những kẻ dám thẳng thừng kêu tên Lợi Thất Thiếu gia trên đời này có được mấy người cơ chứ? Mọi người lúc này mới nhận ra được rằng lúc trước mình đã quá mức xem thường cái gã quân nhân trẻ tuổi ngồi ăn cùng với mình trên bàn ăn kia rồi.



Lợi Hiếu Thông thoáng có chút khẽ cau mày lại. Hắn bước ra khỏi phòng, đi xuống phần sân mà ánh mặt trời không hoàn toàn chiếu rọi xuống, loang lỗ không rõ ràng. Hắn nhìn thấy bên cạnh Hứa Nhạc lúc này có một gã trung niên nhân thân hình hơi béo, trò chuyện thân mật, thầm nghĩ trong lòng hình như là mình cũng không biết gã này là ai.



Một gã thuộc hạ thoáng tiến tới bên cạnh hắn, hạ giọng nói mấy câu gì đó, lúc này hắn mới lộ ra thần sắc thấu hiểu. Bởi vì hắn lúc trước lo lắng cái gã Hứa Nhạc giống như tảng đá này rất khó có thể thích ứng với loại không khí tiệc tùng sang quý hôm nay, cho nên hắn đã đặc biệt chú ý bảo đám thuộc hạ kiếm ở đây đó vài gã nhân viên nghiên cứu đang tìm kiếm người tiến hành đầu tư cho công trình nghiên cứu của mình. Hắn nghĩ rằng Hứa Nhạc vốn là một gã Công Trình Sư thiên tài, tự nhiên sẽ đối với những người đồng đạo kia có cách nhìn tâm đầu ý hợp... Lợi Thất Thiếu Gia đối với phương diện đầu tư tiền tài thì rất xuất sắc, thế nhưng lại không ngờ đến một chuyện là, phương diện công trình máy móc thật sự là chia ra rất nhiều loại khác nhau.



Hắn nhìn thấy Hứa Nhạc đang đứng bên cạnh gã trung niên nhân kia, ngắm nhìn mớ tài liệu kỹ thuật một cách say mê, Lợi Hiếu Thông cũng không khỏi cảm thấy một tia hứng thú nhàn nhạt, chẳng lẽ gã trung niên nhân này đã thành công thuyết phục được gã tảng đá kia rồi sao?



- Có chuyện gì?



Lợi Hiếu Thông bước tới nói.



- Tôi thấy có cái hạng mục này có chút thú vị, cần ném vào đây một ít tiền.



Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn, nói:



- Cậu xem thử mấy cái thiết kế của anh ta đi, chỉ có điều mấy phần chú thích viết có chút hỗn loạn...



- Về phương diện này tôi sao dám không tin vào ánh mắt của cậu chứ...



Lợi Hiếu Thông nói:



- Cho dù có đưa tôi xem, tôi cũng chẳng hiểu gì cả. Một khi anh đã nói nó là thú vị, vậy thì nó nhất định sẽ rất thú vị, cần phải ném bao nhiêu đây?



Hứa Nhạc cười cười, quay đầu lại nhìn Trình Phong Thực, hỏi:



- Dự toán đầu tư nghiên cứu của anh cần bao nhiêu tiền?



Trình Phong Thực có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Lợi Hiếu Thông, mang theo vẻ mặt thập phần khẩn trương cùng với áy náy, giơ ra hai ngón tay, nhỏ giọng nói:



- Giai đoạn đầu tiên... cần hai triệu Liên Bang Tệ.




Trong cặp mắt điềm tĩnh thanh tú của Nam Tương Mỹ toát ra một tia bối rối cùng với một tia tình tự vô cùng phức tạp. Đột nhiên cô hạ thấp thanh âm nói:



- Tiền tuyến Tây Lâm rất nguy hiểm, anh phải... bảo trọng...



- Cảm ơn...



Hứa Nhạc vẫn như cũ có chút không hiểu, nhưng trong lòng cũng cảm thấy một trận ấm áp, nhưng cũng nghiêm túc trả lời.



Nam Tương Mỹ mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thu hết can đảm mà nhìn hắn, tận hết khả năng bình tĩnh, cố tình mỉm cười, nói:



- Có lẽ anh sẽ cảm thấy có chút hoang đường, nhưng mà có một câu mà tôi cần phải nói với anh.



- Cái gì?



- Em thích anh.



Nhẹ nhàng mà lưu loát nói xong những lời này, Nam Tương Mỹ mang theo hai gò má đỏ ửng, cúi đầu giống hệt như là một con nai con đang xấu hổ mà kinh ngạc, đi gần như chạy, để lại một mình Hứa Nhạc đứng sững sờ trong rừng, khiếp sợ không biết phải nói cái gì cho phải vào lúc này.



0O0



Không chỉ là vô cùng hoang đường, không chỉ là rất vớ vẩn, mà quả thật giống hệt như là một đạo sấm sét đánh thẳng xuống giữa trời nắng sáng. Mặc dù đạo sấm sét này thật sự cũng không có khả năng đánh chết Hứa Nhạc, nhưng cũng chấn động cho hắn nói không nên lời, cũng không thể nào chống đỡ nổi, trong đầu hắn tràn ngập những vấn đề mà không hề quan hệ gì đến những vấn đề triết học như là ‘ta là ai’ chẳng hạn... Bởi vì cái năng lực ngẫm nghĩ logic của hắn, đủ để khiến cho hắn kiên định không thể tin tưởng rằng, ba chữ kia chính là đang nói với mình.



Cả đời này của hắn đã từng trải qua rất nhiều sự kiện kinh tâm động phách, từ mừng rỡ biến thành bi thương, lại từ bi thương chuyển thành mừng rỡ, lại mang theo ý tang thương, tiếc nuối... Những sự kiện so với câu nói nghe được trong cánh rừng thu tại Mộc Cốc hôm nay, những lời nghe được này, càng thêm khủng bố cùng với rung động hơn rất nhiều. Thế nhưng rất khó có chuyện, hay là sự kiện nào khiến cho hắn chấn động đến mức như vậy. Bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu nổi, vị thiên kim thế gia trầm lặng, yên tĩnh, tú lệ, chỉ mới vô tình gặp gỡ có hai lần mà thôi... vì cái gì mà lại vô duyên vô cớ, không có nguyên nhân rõ ràng, ngốc nghếch như thế, lại dùng một lời nói vô cùng ngắn gọn, kinh tâm động phách, có lực sát thương mạnh mẽ như thế để hù dọa mình...



Em thích anh?



Giống như là chạy đến cửa hàng tạp hóa mua loại thịt protein tổng hợp, thế nhưng được một gã nhân viên ngoại vụ của Cục Hiến Chương thông báo cho anh biết rằng hôm nay Liên Bang cho phép buôn bán thịt trâu rừng thoải mái. Hay là chạy đến chợ đen buôn bán thịt trâu rừng, lại nhìn thấy một gã quan viên của cục HTD đang đứng kế bên, ôm vai bá cổ, bảo với hắn rằng thịt trâu rừng đã được bày bán tự do. Cũng giống như là cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên hóa thân thành một cô bé mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp, đứng ở trước mặt hắn, bắt chước những cô gái tại hộp đêm tinh cầu S3, lắc mông múa hát...



Đối với Hứa Nhạc, kẻ thường xuyên cùng với lão già kia trò chuyện phiếm này nọ, mà nói, hiện tại cho dù nhìn thấy lão già kia biến thành vũ nữ mà nói, hắn có lẽ cũng liền có đủ tâm lý để mà thừa nhận chuyện đó. Thế nhưng một câu thông báo nhàn nhạt, đột nhiên của Nam Tương Mỹ, lại vô cùng thoải mái một phen khiến cho toàn thân của hắn mềm nhũn, ngơ ngẩn khiếp sợ, phần lông gáy hoàn toàn dựng thẳng đứng lên, cả cái mũ quân đội trên đầu hắn bị gió thổi rót xuống lúc này hắn cũng không biết.



Hắn quả thật không biết rõ, Nam Tương Mỹ từ sau khi rời khỏi Cảng Đô, xóa bỏ được cái hôn ước mà cô ta hoàn toàn không muốn, khiến cho tâm lý của cô gái mới lớn này bắt đầu nở hoa trong lòng... Do đó mà cô gái trở nên khờ dại, do đó có vẻ có chút không có đạo lý, trong lòng phát sinh tình ý nhàn nhạt đối với cái gã Công Trình Sư hoàn toàn bình thường, ngẫu nhiên gặp mặt trong toa xe tàu lửa cao tốc, lại ngoài ý muốn gặp lại bên ngoài Cảng Đô...