Gian Khách

Chương 362 : Còn có sát thủ (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Hứa Nhạc hoàn toàn không biết Nam Tương Mỹ trong thời gian hơn một năm thời gian gần đây, vẫn luôn luôn để ý lén lút tìm hiểu thông tin của hắn, theo dõi từng sự kiện của hắn, im lặng mà khẩn trương chú ý một gã Công Trình Sư bình thường của Bộ Công Trình Quả Xác, dần dần biến thành một tên gia hỏa khiến cho rất nhiều người trong Liên Bang phải khiếp sợ...



Vị tiểu thư thiên kim thế gia tú lệ mà trầm lặng này thậm chí còn thông qua phương diện của Lợi Hiếu Thông đã lấy được phương pháp liên hệ cá nhân với hắn, thế nhưng mà cô ta lại không có dũng khí để mà liên hệ trực tiếp với hắn. Hôm nay cô ta biết được Lợi Hiếu Thông mở tiệc đãi khách, lại có Hứa Nhạc đến tham dự, cho nên cô ta đã cổ động người nhà chạy đến trang viên Mộc Cốc chơi bời nhân dịp lễ Trung Thu lần này.



Hôm nay cô ta mang theo tâm lý hy vọng đi dạo trong khu rừng thu, chỉ vì mong muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ...



Nhưng mà cho dù là biết rõ ràng hết những thứ này, thì Hứa Nhạc vẫn như cũ toàn thân biến thành như ngâm trong hầm băng vậy, cứng ngắc nhìn theo bóng dáng cô con gái thanh tú đang dần dần biến mất trong khu rừng, ngay cả một lời cũng không nói nổi.



Nhất kiến chung tình? Hắn tự nhận bản thân mình cũng không có được cái tuyệt thế dung nhan mà già trẻ cũng phải say mê như Thi công tử hay là Lợi Tu Trúc, cũng không có được tính tình thân thiết ôn nhu như ngọc của Chu Ngọc... Thậm chí ngay cả cái khí chất quái dị yên lặng khuê tú mà tràn ngập sự thu hút của Bạch Ngọc Lan cũng không có... Hắn chính là một người bình thường không thể nào bình thương hơn nữa, hoàn toàn không có bất cứ đức tính gì có thể thu hút con gái thích mình cả... Hơn nữa cái cô con gái kia lại chính là... thiên kim tiểu thư của Nam Tương Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang!



Ta là ai? Ta là Hứa Nhạc, một gã tướng mạo xấu xí, một bộ phận tính cách thú vị bên trong sớm đã bị cái bề ngoài tính cách như tảng đá không chút thú vị kia hoàn toàn che giấu đi mất. Thuở nhỏ hắn thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời hư không cùng với những màn hình TV trong tửu quán, say mê điên cuồng cô con gái có mái tóc tím xinh đẹp... Thế nhưng hai người lại xa cách nhau không biết bao nhiêu năm ánh sáng mà nói. về sau hắn lại thích một cô con gái hay đeo cặp kính gọng đen, thế nhưng kết cuộc lại cũng không hề tốt đẹp gì.



Cái chuyện tình nam nữ như thế này, cái khối tảng đá Đông Lâm Hứa Nhạc này chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên, trầm mặc, trả giá, hy sinh, bị từ bỏ, khó có thể đạt được như ý muốn... Tựa hồ kết quả vĩnh viễn cũng đều sẽ như vậy. Thế nhưng kết quả một màn như thế này trong rừng, lại khiến cho hắn nhớ tới một câu nói của Giáo sư Trầm Lão, đó chính là:



Trong cái vũ trụ này, vốn không hề có đạo lý.


Hứa Nhạc cũng không có mắc phải hội chứng nhìn chỗ nào cũng thấy nguy hiểm. Theo đạo lý mà nói, ở một địa phương đẳng cấp cao như Mộc Cốc vậy, tuyệt đối cũng sẽ không có loại sự tình như là ám sát chẳng hạn... Nhưng mà hắn lại là một người vô cùng chú trọng đến từng chi tiết một, chỉ cần có bất cứ chi tiết nào mà hắn không thể tính toán một cách rõ ràng, như vậy sự nghi ngờ ban đầu sẽ biến thành trực giác nguy hiểm - hắn chính là cảm giác được cái gã nhân viên công tác này là có vấn đề...



Nếu như cái gã nhân viên công tác có khuôn mặt phần lớn bị che khuất trong bóng này là có vấn đề, như vậy thì vấn đề chính là nằm ở chỗ nào đây? Rất rõ ràng là hắn cũng không phải đến đây với mục đích để giết mình. Hứa Nhạc trong lòng im lặng tự hỏi, luồng sức mạnh nóng bỏng trong cơ thể cũng đã lặng lẽ không một tiếng động bắt đầu dâng lên, lan tràn khắp mỗi một kinh mạch trong cơ thể. Dựa theo kế hoạch ban đầu đã định sẵn, hiện tại đáng lý phải là hắn cùng với Tiểu Dưa Hấu theo cái thang máy lộ thiên này đi xuống chân núi chơi những trò chơi trong công viên dưới kia... Chẳng lẽ đối phương chính là muốn đối phó với Chung Gia hay sao? Lúc này nhìn thấy chỉ có một mình hắn bước ra, chính vì vậy cho nên mới tạm thời từ bỏ mục đích ám sát của mình?



- Trời hôm nay nóng thật...



Hứa Nhạc lắc lắc đầu nói, chầm chậm hướng về phía gã nhân viên công tác kia mà đi đến. Trong khoảng cách gần đến thế này, nếu như đối phương thật sự là một gã sát thủ chuyên nghiệp, như vậy thì hắn cũng không có gì nắm chắc có thể tránh thoát khỏi nếu như đối phương dùng súng bắn... Nhưng mà Tiểu Dưa Hấu cũng đã sắp sửa đến đây rồi...



Nhưng mà cái gã nhân viên công tác này có một phong cách làm việc cực kỳ sạch sẽ, lưu loát, chuyên nghiệp đến một trình độ khiến cho lòng người cũng phải lạnh ngắt.



Khi hắn phát hiện ra Hứa Nhạc đang hướng về phía mình mà đi tới, cũng không giống như những người bình thường, nghĩ đến chuyện giả vờ thuận miệng cùng với Hứa Nhạc nói chuyện vài câu chuyện phiếm gì đó, mà là trực tiếp đưa bàn tay phải vốn đang chắp sau lưng chỉa thẳng về phía Hứa Nhạc.



Trên bàn tay to lớn mang một màu da giống như cổ đồng kia, cũng không hề ngoài dự liệu của Hứa Nhạc, xuất hiện một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục màu đen tuyền, bóng loáng, có vẻ vô cùng rét lạnh.



So với khẩu súng lục kia càng thêm rét lạnh hơn nữa chính là cái động tác giơ súng tự nhiên, ngắn gọn, lão luyện, chuyên nghiệp đến mức có chút tùy tâm sở dục của hắn. Cái động tác này chứng tỏ rằng người này là một tay súng, một tay súng khiến người ta phải kính sợ.