Gian Khách

Chương 366 : Chuyện xưa Điền Đại Bông (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Tốc độ phản ứng của gã sát thủ này có thể nói là cực kỳ nhanh, mọi người ở đây căn bản cũng chẳng thể nào phản ứng lại được, tự nhiên cũng không có cách nào ngăn cản lại được. Thế nhưng khi hắn mới nhào đi chưa được mấy bước liền đụng phải một bức tường bông.



Bức tường bông này tự nhiên chính là phần ngực bụng của Điền mập mạp.



Cũng không ai có thể nhìn thấy được, rõ ràng là Điền mập mạp lúc nãy còn ở trước mặt của hắn cách đó mấy thước, như thế nào chỉ trong khoảnh khắc có thể nhận ra được thân phận của gã sát thủ này, hơn nữa trong thời điểm một khắc điện quang hỏa thạch đã lướt qua một khoảng cách hơn năm thước, chặn ngang đường bỏ chạy của gã sát thủ.



Trên tay phải của gã sát thủ chợt lóe lên một đạo hàn quang, một thanh đao sắc bén trơn nhẵn sáng loáng chợt xuất hiện, phóng thẳng về phía cổ họng của Điền mập mạp. Phần miệng vết thương trên mu bàn tay của hắn lúc trước được che chắn lại, hiện tại rốt cuộc cũng lộ ra, phun ra một đám máu tươi, văng lên tung tóe.



Tay trái của Điền mập mạp nâng lên, sạch sẽ lưu loát chụp một chưởng lên cổ tay của gã sát thủ. Lưỡi đao trên tay hắn rớt xuống, phốc một tiếng đã rớt thẳng xuống đất.



Trên tay trái của gã sát thủ chẳng biết lúc nào đã có thêm một khẩu súng lục. Nhưng mà ngón tay của hắn căn bản cũng không kịp chạm đến cái cò súng lạnh như băng, thì cổ tay của hắn đã bị ba ngón tay có chút thô béo nhẹ nhàng phất qua một cái...



Động tác phất tay của ba ngón tay thô béo này đặc biệt ôn nhu, thế nhưng lại đặc biệt phá lệ đáng sợ, cổ tay của gã sát thủ tê rần lên, giống như là bị điện giật vậy, rốt cuộc cũng không cầm nổi cây súng lợi hại nhất của hắn ta nữa.



Phốc phốc phốc phốc—



Toàn trường vang lên một trận thanh âm rầm rĩ dày đặc loạn xạ, giống như là có vô số những cây gậy gõ lên trên bức tường bông vậy, sau đó liền là một mảnh im lặng.



Sắc mặt gã sát thủ lúc này tái nhợt. Khuôn mặt vốn bình thường lúc này đã trở nên trắng nhợt, trong miệng lại càng không ngừng chảy ra máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt béo tròn có vẻ thân thiện, hòa nhã gần sát mặt hắn trong gang tấc, nhịn không được thoáng nhếch miệng lên mỉm cười một cái, có chút tự giễu cười cười, thản nhiên nói:



- Lợi hại... Hãy động thủ đi.



Trong khoảng thời gian mấy giây trước đây, gã sát thủ này đã đem hết toàn bộ công phu đánh nhau bảo mệnh dưới đáy hòm của mình toàn bộ thi triển ra hết, thế nhưng cái gã mập mạp đối diện có chút đáng khinh mà khủng bố này, lại chỉ cần khẽ phất phất tay mấy cái, liền biến tất cả những thế tấn công mãnh liệt của hắn, biến thành phí công vô ích. Ngay cả khẩu súng bảo mệnh của mình cũng đã nằm trong tay của đối phương.



Tay phải của Điền mập mạp có chút nhanh nhẹn, nắm chặt trong tay khẩu súng lục vừa mới đoạt được, nhắm thẳng vào trong cổ họng của gã sát thủ... Hắn nghe thấy vậy, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói:


oOo



Cũng không mất thời gian bao lâu, đám quân nhân của Tổng Cục Cảnh Sát Cảng Đô cùng với quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang cũng nhận được tin chạy đến trang viên Mộc Cốc, thống khổ mà phẫn nộ bắt đầu tiến hành điều tra đối với sự kiện lần này. Bất luận là ai, muốn xúc phạm đến vị Tiểu công chúa do Chung Gia Tây Lâm đưa đến Thủ đô Tinh Quyển của Liên Bang, chính là chuyện mà Chính phủ Liên Bang tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.



Bản thân Điền mập mạp là người ra tay hạ thủ với gã sát thủ, chỉ đơn giản để lại một bản ghi chép tường thuật sự tình, cùng với phương thức liên hệ cá nhân, sau đó liền ôm lấy Chung Yên Hoa, phất tay dẫn theo đám nhân viên bảo vệ đặc biệt của đơn vị bộ đội đặc chủng Quân khu Tây Lâm, chẳng thèm nhìn về phía đám cảnh vệ sắc mặt trắng bệch đứng gác ngoài cổng trang viên cùng với đám nhân viên Cục Điều Tra mặc áo khoác màu sẫm, cứ vậy mà rời đi.



Gã mập mạp này an nhiên tự tại đi đến, sau đó lại an nhiên tự tại mà bỏ đi, chỉ để lại một cỗ thi thể của gã sát thủ vô cùng lợi hại, một bóng dáng mạnh mẽ vô cùng cường hãn, cùng với một sự khiếp sợ trầm mặc.



oOo



- Hứa Nhạc ca ca, hẹn gặp lại.



Hứa Nhạc lúc này đứng bên cạnh khu rừng thu thanh u, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi của trang viên Mộc Cốc, nhìn thấy đoàn xe dần dần chạy đi xa, nhớ tới câu chào tạm biệt giòn tan của cô bé con Tiểu Dưa Hấu lúc trước. Trên khuôn mặt bình thường của hắn không khỏi hiện lên một tia nụ cười vô cùng chân thành. Hôm nay cũng đã chấm dứt ngày nghỉ lễ vui vẻ rồi, cũng không biết trong tương lai còn có thể nào gặp lại cô bé con tinh nghịch này nữa hay không.



Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần mềm mại của Chung Yên Hoa, cái bóng mà nhàn nhạt trong lòng của hắn tự nhiên trở nên phai nhạt một chút. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn về phía đám nhân viên điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với đám người của Cục Cảnh Sát Liên Bang có chút khó xử khi không dám điều tra đến chỗ của Nam Tương Gia... Trong lòng hắn chợt tò mò không nguôi, cô con gái tú lệ kia, nếu biết được những chuyện xảy ra ở nơi này, sẽ có biểu tình như thế nào đây?



oOo



Trong một gian nhà trọ nhỏ, nằm trên khu phố đối diện với trung tâm huấn luyện quân nhân của Bộ Quốc Phòng tại Đặc khu Thủ Đô, một gã quân nhân đang đứng đối diện với một cái cửa sổ, nhìn ngắm cảnh phố mùa thu bên ngoài cửa sổ. Trong tay phải của hắn đang nắm chặt cái điện thoại đặc dụng đã được mã hóa, lại thể hiện ra tâm tình thật sự lúc này của hắn ta.



Bên ngoài cái cửa sổ phản quang này ngoại trừ có thể ngăn ngừa ánh sáng chiếu vào trong phòng, hơn nữa lại giống hệt như loại kính lắp trong phòng thẩm vấn, cho nên hắn đứng phía sau cánh cửa sổ cũng không cần phải lo lắng khuôn mặt của mình sẽ bị những người bên ngoài nhìn thấy. Nhưng mà hắn vẫn như cũ một phen đem chiếc mũ quân dụng kéo sụp xuống mặt, để cho bóng tối của vành mũ che lại phần lớn khuôn mặt của hắn, cũng giống hệt như gã sát thủ vừa mới chết trong trang viên Mộc Cốc hôm nay vậy.



- Nhiệm vụ lại thất bại rồi.



Một gã thuộc hạ bên cạnh hắn sắc mặt ủ dột nói.