Gian Khách

Chương 150 : Chúng ta đều là người có câu chuyện riêng

Ngày đăng: 01:13 19/04/20


Góc rẽ bên đường ở cổng sau đại học Lê Hoa, một chiếc xe quân đội màu đen đang dừng ở đó, thân xe rất dày, trên cửa sổ phản chiếu tia nắng mặt trời chói lọi, tất cả trong xe đều bị che kín, trong chiếc xe quân đội này, kỳ lạ là không có ghế tựa, mà là chất đầy các máy điện tử đủ loại và… một chiếc giường hành quân. Điều kỳ lạ hơn là, có mấy nhân viên công tác trong đồng phục màu xám đang cảnh giác chăm chú nhìn vào các thiết bị điện tử, còn trên chiếc giường hành quân, lại có một người trẻ tuổi đang uể oải nằm đó. Người trẻ tuổi này chừng hai mươi tư tuổi, trên tai còn đang đeo một chiếc tai nghe chất lượng cao, không biết là đang nghe nội dung gì, chỉ thấy con mắt hắn lim dim, luôn khiến người ta có cảm giác hắn hình như đã ngủ say.



Nếu để Hứa Nhạc nhìn thấy tác phong của người trẻ tuổi này, chắc chắn sẽ nghĩ đến ông chủ đại thúc của hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái uể oải bất cứ tình huống nào, có thể duy trì được trạng thái như vậy trong môi trường làm việc căng thẳng hối hả, nếu không phải là chán đời, vậy thì sẽ là nhìn tất cả mọi chuyện một cách ảm đạm.



Một nhân viên công tác gỡ tai nghe của người trẻ tuổi xuống, cười khổ nói: “Tổ trưởng, cho dù anh lười giám thính, nhưng cũng đừng lấy của công ra để nghe nhạc được không? Nếu không chủ nhiệm biết được, anh lại bị thêm một trận mắng.”



Người trẻ tuổi mở mắt ngáp một cái, khuôn mặt thanh tú mang chút vẻ mệt mọi sau cả đêm quá chén, lẩm bẩm nói: “Thứ tốt như vậy, không dùng để nghe nhạc thì đúng là đáng tiếc.” Tiếp theo đó, hắn nhìn vào màn hình nhỏ của máy điện tử, nhàm chán hỏi: “Thế nào rồi? Nữ thanh niên nhiệt huyết kia chưa xảy ra chuyện gì chứ?”



“Không có chuyện gì, người trẻ tuổi từ S2 trở về rất nhiều, trong cục tại sao muốn chúng ta theo dõi cô ấy?” Nhân viên công tác nhún vai, chỉ về hướng đại học Lê Hoa nói: “Một nữ sinh viên, có thể có vấn đề gì lớn chứ?”



“Trương Tiểu Manh, cứ ngang nhiên trở về như thế, nếu không có chuyện gì, vậy thì cứ cho tôi là thằng ngốc đi.” Người trẻ tuổi lại ngáp một cái. Hắn tên là Thi Thanh Hải, tốt nghiệp ở học viện quân sự số một, hiện nay đang nhận chức ở cục điều tra liên bang, nhân viên công tác trong chiếc xe quân đội màu đen này, toàn bộ đều là cấp dưới của hắn. Hắn đưa con mắt tẻ nhạt nhìn về hướng cổng sau của đại học Lê Hoa, tùy tiện nói: “Một con dê lầm đường quay về?... Bố mẹ cô ta đều là nhân viên công vụ chính phủ liên bang, nếu thật sự không có vấn đề, con dê nhỏ ấy có lẽ đã khóc lóc bổ vào lòng bố mẹ khi ở sân bay thủ đô rồi, chứ không phải là một mình đơn độc chuyển máy bay trực tiếp trở về Đại Học Thành, vất vả chạy mười mấy ngày trời, mới xin được một hồ sơ học tập mới.”



“Cô ta tại sao không gặp mặt bố mẹ? Vẫn còn ý đồ phản nghịch mà, còn chưa trưởng thành, là một cô bé đáng thương sao có thể gặp phải khó khăn đã quay đầu chứ.” Khuôn mặt thanh tú của Thi Thanh Hải hiện ra một tia trào phúng, “Trong cục tuy có cả một đống phế vật, nhưng chọn một mục tiêu giám sát lại không có vấn đề gì lớn lắm.”




Thi Thanh Hải thân là nhân viên cục điều tra, đương nhiên không phải thực sự muốn làm quen với một tên gác công nhỏ bé này, hắn chỉ vì tối qua đã cùng một mỹ nữ tóc vàng lăn lộn một đêm, lại uống quá nhiều rượu, tinh thần quả thực quá mệt mỏi, nằm trên chiếc giường hành quân của xe quân đội lại không được ngủ thoải mái, cho nên liền xuống xe đi lại. Hắn mua một bao thuốc lá ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh cổng trường, châm một điếu thuốc, bước tới bên đường ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn người gác cổng một cách lộ liễu.



Chỉ là liếc nhìn, mắt Thi Thanh Hải khẽ co lại, rất lâu không chuyển hướng nhìn. Hắn đứng dậy, bước về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế, im lặng một lát rồi cười nói: “Thật ngưỡng mộ công việc của ngươi, có thể ngày ngày đều được quang minh chính đại tắm nắng.”



Hứa Nhạc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hắn không ngờ ở một tinh cầu xa lạ này, ở một nơi xa lạ này, lại có người chủ động nói chuyện với một người bé nhỏ như mình. Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ở hàng cây bên đường, ánh nắng ngập trời, một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn, mặc một bộ trang phục màu đen nhưng nhăn nheo đang nhìn mình cười.



“Ách… Có lẽ rất dễ chịu thật.” Hứa Nhạc không biết nên trả lời thế nào, nheo mắt lại, liếc nhìn ánh nắng, cẩn thận đáp.



“Hút một điếu không?” Thi Thanh Hải mỉm cười đưa một điếu thuốc ra. Hứa Nhạc vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng bỗng nhớ tới điếu thuốc mà ông chủ chẳng bao giờ rời tay, bỗng động lòng, đón lấy điếu thuốc, sát tới gần bật lửa châm thuốc, rồi nói một tiếng cảm ơn.



Cách chiếc cổng sắt của đại học Lê Hoa, hai người say sưa hút thuốc, trong ánh nắng tràn đầy, cơ hồ họ đều có những tâm sự riêng, Thi Thanh Hải ném điếu thuốc xuống đất rồi đạp tắt, dùng tay vuốt lại mái tóc đang rối của mình, bỗng nhìn chăm chăm vào Hứa Nhạc nói: “Thân thể khẽ dừng trên không trung mà lại giống như đang ngồi trên ghế, mã bộ luyện được như ngươi, đúng thật là phải cần mẫn chăm chỉ lắm.”