Gian Khách
Chương 220 : Tổng thống trời sinh
Ngày đăng: 01:14 19/04/20
Trong Liên Bang có rất ít người mang họ Thai, nhưng Hứa Nhạc lại cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hắn suy nghĩ một chút, nhưng không nhớ được ở đâu, liền ném nó ra khỏi đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng bệch của Thai Chi Nguyên nói:
- Nếu thân thể không khỏe, cậu còn thức đêm mỗi ngày làm gì? Nếu như là mất ngủ, vậy càng không nên uống nhiều cà phê như thế.
Lúc này Thai Chi Nguyên cơ bản đã khôi phục lại như bình thường, hắn vốn không muốn tiếp xúc cùng Hứa Nhạc, đang chuẩn bị rời đi, nhưng khi nghe thấy câu nói thành khẩn như vậy, làm cho hắn không khỏi nao nao.
Theo Thai Chi Nguyên thấy, mỗi đêm Hứa Nhạc đều cùng với hắn viết viết vẽ vẽ, ăn bánh rán và uống sữa đậu nành, giống như là một bài hát nhỏ trong cuộc sống của hắn. Hắn cho phép mình bây giờ có thể thỉnh thoảng có quyền được trẻ con một chút, nhưng chỉ những chuyện như thế này mới trẻ con thôi - Khi hắn luyện tập, Cận quản gia là người duy nhất được phép đến gần khu H1, những người khác nghiêm cấm đi vào, hắn không muốn cho những thuộc hạ trung thành và tận tâm vốn luôn xem mình như một vị hoàng đế, phát hiện thì ra mình cũng có lúc hồ đồ.
Chính vì nguyên nhân như vậy, nên cho dù có hôm hắn trở về căn biệt thự rất muộn, Cận quản gia cũng chỉ có thể thành thật chờở lối đi, mà không dám tiến đến. Dù sao Cận quản gia cũng không nghĩ tới chuyện thiếu gia sẽ hôn mê bất tỉnh, thậm chí hắn cũng không biết thiếu gia nhà mình có lượng đường trong máu hơi thấp, đó là một loại bệnh rất nguy hiểm.
Thai Chi Nguyên biết mình thiếu Hứa Nhạc một cái nhân tình, hơn nữa hắn dễ dàng nhận ra sự chân thành từ trong mắt đối phương, cho nên hắn mỉm cười ngồi trên ghế sô pha, không hề vội vã rời đi. Mà Hứa Nhạc cũng cực kỳ mẫn cảm phát hiện ra ánh mắt của người thanh niên gầy yếu đã bình tĩnh ôn hòa hơn một ít, chỉ là loại ôn hòa này vẫn như đứng trên cao nhìn xuống, loại bình tĩnh đó, có cảm giác như muốn cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, Hứa Nhạc không thể quen được điều đó. Hắn cau mày nói:
- Nếu không muốn tới bệnh viện, có muốn tôi đưa cậu về nhà không?
Lúc này Hứa Nhạc đã đoán chắc đối phương là một công tử nhà phú quý, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể đem bánh quy trứng cá làm thức ăn điểm tâm, hơn nữa còn liên tục nhiều ngày như vậy. Hứa Nhạc còn phát hiện ngoài mình và người thanh niên gọi là Thai Chi Nguyên đối diện này ra, không có người thứ 3 có quyền tiến vào khu H1. Hứa Nhạc có thể phân tích ra, mình có thể đi vào, khẳng định là do con chip ngụy trang của ông chủ để lại cho mình có chút vấn đề, còn đối phương thì sao?
Thai Chi Nguyên không lập tức trả lời vấn đề của hắn. Mà có chút hứng thú đánh giá hắn, dường như muốn nhìn rõ xem Hứa Nhạc rốt cuộc là hạng người gì.
Không tính đến vấn đề đồ ăn khuya, nhưng chỉ ăn mấy cái bánh bích quy, uống một tách cà phê, liền kiên quyết phải bồi thường, hơn nữa không ngại phiền hà kiên trì nhiều ngày như vậy, điều này cũng không phải là dễ dàng. Huống chi biểu hiện lo lắng của đối phương khi thấy mình hôn mê bất tỉnh lại không phải là giả tạo. Từ nhở hắn đã đọc các loại sách chính trị lịch sử, được giáo dục về các loại âm mưu, dương mưu mà lớn lên, hắn khó có thể tưởng tượng được trong cuộc sống còn có người như Hứa Nhạc, nguyện ý trợ giúp người khác hoàn toàn phát ra từ nội tâm chứ không cầu mong được người khác báo đáp. Mặc dù cũng có người như thế, nhưng cũng không phải là một người thanh niên mới hai mươi tuổi được.
Loại ánh mắt bình tĩnh ung dung này, làm cho Hứa Nhạc cảm thấy áp lực cực lớn, trong lòng hắn cảm thấy thật quái dị, người này nhắm mắt lại thì nhìn như đáng thương vô hại, nhưng mở mắt ra thì khí thế kinh người, thật là thấy quỷ rồi.
Nếu thân thể của đối phương không có vấn đề gì, hắn cũng không khẩn trương như vậy, thiếu ngủ uể oải, cực nhọc khô héo đều hiện ra trên thân thể người thanh niên này, hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở hắt ra. Ngồi lại trên ghế, đôi mắt khẽ híp lại nhìn đối phương:
- Không muốn nói thì không cần nói nữa, nghỉ một lát cho khỏe rồi hãy đi.
- Nếu như hắn không phạm sai lầm, mẹ muốn hắn có thểở trong cung điện tròn 15 năm.
Nét mặt của Thai Chi Nguyên rốt cục có biến hóa, nhíu mày nói:
- Đây là việc lớn, cho dù chúng ta có thể tranh thủ được mấy gia tộc kia, cũng chưa chắc khống chế được tất cả các Nghị Viên trong Ủy Ban, huống chi dân chúng đối với những việc như này rất mâu thuẫn.
- Trong vòng 15 năm, Đế Quốc tất yếu sẽ lại gây chiến tranh.
Nữ chủ nhân của Thai gia bình tĩnh nói:
- Một quốc gia phải dựa vào sự đánh chiếm bên ngoài mới có thể hóa giải được mâu thuẫn gia tầng đẫm máu ở trong nước, tất nhiên không thể tách rời khỏi chiến tranh được. Chỉ cần chiến tranh bắt đầu, Mạt Bố Nhĩ của chúng ta, đương nhiên có đủ tư cách trở thành vị Tổng Thống đầu tiên đảm nhiệm 3 nhiệm kỳ liên tiếp.
Thai Chi Nguyên trầm mặc không nói gì, hắn rất tôn kính nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ, cho nên rất phản cảm với câu nói ‘Mạt Bố Nhĩ của chúng ta’ của mẹ mình.
- Mười lăm năm sau, con ba mươi ba tuổi.
Phụ nhân trên màn hình nhẹ giọng nói:
- Phải làm cho Liên Bang xuất hiện một vị Tổng Thống trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.
Thai Chi Nguyên nhắm hai mắt lại, khẽ trào phúng nói:
- Mạt Bố Nhĩ có thể liên nhiệm ba lần, con tuổi còn trẻ, tất nhiên có thể liên nhiệm nhiều hơn.