Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê
Chương 10 : Thái tử Mặc Diễm
Ngày đăng: 16:39 27/05/20
Thiên Liễm ở bên ngoài tràn đầy rối rắm, Mộ Lưu Ly trong phòng cũng tức đầy mình.
Nhưng trước khi nàng tức giận Văn Nhân Dịch lại có biện pháp làm cho nàng không giận - nói sang chuyện khác. Tuy rằng hắn thích nhìn nàng thay đổi sắc mặt nhưng lại không thích dẫn lửa thiêu thân (chắc là không muốn để tỷ ấy tức giận thật).
"Cái gì vậy?" Nhìn bình sứ nhỏ đưa tới trước mặt, thanh âm của Mộ Lưu Ly có chút lãnh, rõ ràng trong lòng đang có khí.
Văn Nhân Dịch bật nắp bình, đổ ra một dược hoàn, đưa tới bên miệng của nàng, nói, "Có thể có lợi đối với cơ thể của nàng." Tuy rằng nhiệt độ cơ thể của nàng rất thấp nhưng lại không phát hiện trong cơ thể nàng có độc tố cho nên hắn cũng không chắc Giải Bách Độc có hữu hiệu hay không.
Mộ Lưu Ly nhìn viên thuốc trước mắt, hừ lạnh nói, "Ai biết có độc hay không?"
"Nàng thu vạn lượng hoàng kim của Bổn toạ còn chưa làm việc đâu. Nếu nàng chết, Bổn toạ chẳng phải sẽ bị thiệt lớn?" Nói xong, trực tiếp đem dược hoàn nhét vào miệng của nàng.
Dược hoàn toả ra mùi hương thơm ngát, là thứ tốt nhưng mà nàng cũng không nghĩ sẽ thiếu ân tình của hắn, cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng sẽ mềm mỏng hơn). Nhất là hạng tiểu nhân gian trá như Văn Nhân Dịch, sao khi không lại tốt với người khác?
Mắt thấy Mộ Lưu Ly muốn nghiêng đầu nhổ ra, thân thủ Văn Nhân Dịch rất nhanh nắm cằm của nàng, bạc môi đặt lên môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi tham nhập, làm cho nàng nuốt dược vào.
Mộ Lưu Ly híp mắt lại, trong mắt tất cả đều là quang mang. Văn Nhân Dịch nhẹ ôm, bàn tay vỗ về trên lưng nàng, trấn an tức giận của nàng, trong lòng lại không nhịn được mà thở dài. Dược này không chỉ có thể giải bách độc mà còn có thể phạt gân tẩy tuỷ, thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt, thay đổi xương cốt), trên đời cũng chỉ có hai viên, cho dù là xuất ra vạn lượng hoàng kim cũng không mua được. Chính hắn đã dùng một viên, hiện tại chỉ còn một viên này.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại tốt với nữ nhân này như vậy, mà nàng còn không thèm cảm kích!
Mộ Lưu Ly đẩy Văn Nhân Dịch ra, lên tiếng đuổi người, "Quốc sư đại nhân có phải nên trở về hay không? Tang Nhu cô nương còn đang đợi ngươi an ủi!" Sắc trời đã sáng dần, rõ ràng đã qua thời gian lâm triều. Thật không biết Văn Nhân Dịch chạy đến Lạc Tiên lâu để làm gì, lưu lại lâu như vậy cũng không thấy hắn nói chính sự.
Văn Nhân Dịch giống như thanh kiếm sắc bén được giấu trong vỏ kiếm tinh xảo, đả thương người trong vô hình. Còn Thái tử điện hạ lại giống với thanh kiếm dính rất nhiều máu tanh, không hề che dấu sát khí.
Văn Nhân Dịch tự nhiên biết trong lòng Mặc Diễm đang suy nghĩ điều gì, không giải thích cũng không che dấu, lười biếng nói, "Dài lông ngắn bệnh mà thôi, nhọc lòng Thái tử phải quan tâm."
Mặc Diễm trong lòng hừ lạnh, hắn ta quan tâm ai cũng không quan tâm địch nhân lớn nhất của bản thân. Bất quá, hắn ta cũng sẽ không dây dưa với chuyện này nữa, hôm nay đến là vì có chính sự.
Liếc mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch tựa như không xương, Mặc Diễm cười nói, "Quốc sư đại nhân không gì làm không được, lần này chỉ là bắt một tên trộm nhỏ nhoi mà cũng cần sự giúp đỡ của người trong giang hồ sao?"
Điều này làm cho hắn ta không thể không hoài nghi rằng, hắn đã bắt đầu đánh chủ ý với giang hồ rồi. Cảm thấy dã tâm của Văn Nhân Dịch cũng lớn lắm nhưng đồng thời, hắn ta cũng hiểu được đây là một cơ hội tốt.
Trên triều đình, Văn Nhân Dịch rất thành thạo làm cho hắn ta không thể chen vào. Nhưng nếu Văn Nhân Dịch đánh chủ ý với giang hồ, kết quả thật rất khó nói.
Trong nhận thức của Mặc Diễm, sở dĩ Văn Nhân Dịch dễ dàng khống chế toàn bộ triều đình như vậy hoàn toàn là vì Mặc Thiên ngu ngốc vô năng. Khi đó hắn ta cũng chỉ mới mười hai tuổi, chưa có nhiều quyền lực, đối với thế tới ào ạt của Văn Nhân Dịch, hắn ta cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn. Hiện tại, hắn ta đã có năng lực nhưng toàn bộ triều đình lại nằm trong lòng bàn tay của Văn Nhân Dịch, làm cho hắn ta không thể xuống tay được. Hắn ta luôn luôn chờ một cơ hội - một cơ hội để lật đổ Văn Nhân Dịch.
Nếu Văn Nhân Dịch mất quyền lực tại Mặc Lạc quốc, hắn ta liền cảm thấy chính mình là thiên hạ vô địch, hoàn toàn có thể nắm mười phần thiên hạ trong tay.
Phải biết rằng, người trong giang hồ cũng không phải dễ đối phó như vậy. Lạc Tiên lâu, Hướng Liên Thiên các, Kình Thiên điện, Phiêu Miểu trang, Địa Ngục nhai - ngũ đại thế lực không thể khinh thường, không phải dễ dàng mà nắm trong tay được.
Một khi Văn Nhân Dịch chống lại những thế lực trong giang hồ, đó là cơ hội ngàn năm có một.