Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 11 : Kinh Thiên đạo tặc

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Văn Nhân Dịch giả vờ ho khan hai tiếng, nói, "Bổn toạ ốm nhẹ, không thì chuyện này nhờ Thái tử điện hạ làm giúp vậy!"



Nếu Mặc Diễm đã hoài nghi hắn bị độc phát (độc tái phát), hắn liền suy yếu một chút, dù sao hắn cũng bị trúng độc thật.



Tuy rằng Mặc Diễm luôn muốn thu hồi quyền lực trong tay Văn Nhân Dịch nhưng cũng không muốn tranh đoạt việc đi bắt trộm. Huống chi, là Vân quý phi chỉ đích danh Văn Nhân Dịch tìm Huyết tơ phỉ thuý vòng tay đó về, hắn ta mới không rảnh đi làm chuyện lấy lòng này.



Nghĩ đến vị Vân quý phi kia, Mặc Diễm không khỏi cười cười. Thật đúng là ứng với câu nói kia - thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn là đắc tội với nữ nhân, có một nữ nhân không ngừng gây Văn Nhân Dịch phiền toái đúng là làm hắn ta bớt lo không ít.



Văn Nhân Dịch luôn bị nàng kia sai khiến, mặc kệ là chuyện nhiều yêu cầu như thế nào, Văn Nhân Dịch đều hết sức thoả mãn nàng kia, làm cho hắn ta không thể không hoài nghi, Văn Nhân Dịch có tình cảm đặc biệt với vị Vân quý phi kia. Nhưng mà, người như Văn Nhân Dịch, có khả năng sao?



Nếu như không phải như thế thì tại sao Văn Nhân Dịch lại nhân nhượng một nữ nhân như vậy? Mà đó còn là nữ nhân của người khác.



Có thể nói, hiện nay toàn bộ Mặc Lạc quốc đều nằm trong tay của Văn Nhân Dịch. Một Vân quý phi có thể đem đến lợi ích đáng giá gì mà hắn lại phải lấy lòng như thế?



Mặc Diễm không tiếp lời của Văn Nhân Dịch, cười nói, "Hai ngày nay Vân quý phi giống như không được vui vẻ mấy, nếu Quốc sư đại nhân có rảnh thì nên tiến cung để trò chuyện đi!"



Nghe vậy, ánh mắt Văn Nhân Dịch chợt loé, khoé miệng vẫn mang theo tươi cười ôn hoà, mở miệng nói, "Đa tạ Thái tử điện hạ đã nhắc nhở."



Trong lòng Mặc Diễm có chút không vui, Văn Nhân Dịch quả thật là hồ ly ngàn năm, mắm muối đều không thấm. Mặc kệ hắn ta thử như thế nào cũng không thể nhìn thấu hắn. Mỗi lần cảm giác sắp ra khỏi màn sương mù thì lại phát hiện mình vẫn còn ở màn sương mù như trước, làm cho người khác cảm giác rất thất bại.



Nhưng mà hắn ta là người càng bị áp chế càng hăng, hắn ta xem Văn Nhân Dịch là đối thủ cường đại nhất, nếu thật sự đả bại hắn dễ dàng như vậy thì ngược lại đã làm cho hắn ta thật thất vọng rồi.



Đột nhiên, một gã thị vệ tiến vào. Thấy Thái tử điện hạ còn ở đây, do dự một phen, đi đến bên nhuyễn tháp, cúi người thì thầm vào tai Quốc sư đại nhân.
Thấy Yến Kinh Thiên thật giống với cá chạch trơn bóng, trượt qua trượt lại, Mộ Lưu Ly mở miệng nói, "Bích Tiêu, giải quyết nhanh chút."



"Dạ, Lâu chủ!"



Bích Tiêu tuân mệnh, trực tiếp gia nhập vòng vây, giật giật cổ tay, hắc hắc cười nói, "Yến Kinh Thiên, ngươi không phải muốn một đấu một sao? Gia gia đến chơi đùa với ngươi." Hừ, muốn đấu với Lâu chủ sao? Đánh thắng hắn rồi nói sau!



Chỉ thấy hàn quang chợt loé, bàn tay thon dài loan (rút) đao ra khỏi vỏ, mang theo sát khí dày đặc, bổ thẳng tới mặt của Yến Kinh Thiên.



Yến Kinh Thiên vội vàng lui về phía sau, còn chưa định thần, quát, "Nương, ngươi muốn huỷ dung của lão tử à!"



Uy lực của một đao này không hề giống giả vờ, trong mắt Yến Kinh Thiên đã có một tia ngưng trọng. Quả nhiên, Lạc Tiên lâu có thể đứng đầu chính đạo không phải không có đạo lý.



Bích Tiêu hừ lạnh, "Đó là vinh dự của ngươi. Huỷ dung thì sẽ đẹp mắt hơn, ngươi không cần cảm tạ ta." Hiện tại, mặt Yến Kinh Thiên râu ria xồm xoà, căn bản không thể thấy được mặt. Quả thật, không thể tính là đẹp mắt được.



Bích Tiêu nói xong, lại đánh tới Yến Kinh Thiên. Tuy rằng khinh công của Yến Kinh Thiên rất cao nhưng võ công lại không mạnh gì cho cam. Bị vây trong vòng vây, khinh công đã phát huy đến cực hạn, lại không thể đỡ một đao sắc bén của Bích Tiêu. Cuối cùng, giống như dự tính, Yến Kinh Thiên bị bắt.



Nhưng mà, tù binh này không ngoan chút nào, gã trừng mắt với Mộ Lưu Ly, quát, "Lão tử không phục, nhiều người khi dễ lão tử như vậy? Đây mà là Lạc Tiên lâu quang minh lỗi lạc sao?"



Nếu không vì một đám người bạch y không cho gã cơ hội chạy trốn, gã đã sớm rời khỏi, làm sao có thể bị Bích Tiêu bắt được?



Công phu của gã là chạy trốn, lại bị buộc phải tỷ thí công phu đánh nhau, nghĩ sao cũng không thấy công bằng!