Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 10 : Gặp dịp thì chơi

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Vương Bích Ba đột nhiên xuất hiện, vừa gặp mặt liền đối địch với Tiết Bắc Phàm.



Giằng co một lát, Vương Bích Ba híp mắt nhìn Tiểu Đao, giống như đang nhìn con mèo nhỏ, “Nào nào, đến bên cạnh tướng công nào.”



Tiểu Đao liền khoác tay Tiết Bắc Phàm, trả lời hắn giống như đang đuổi con chó nhỏ đi, “Đi đi, lòng ta đã đặt ở đây rồi.”



Trọng Hoa buồn cười liếc trộm Tiết Bắc Phàm —— là tình địch hạng nhất a, nhưng vẫn có thể đối phó.



Quả nhiên, ánh mắtVương Bích Ba lại dời đến trên người Tiết Bắc Phàm.



Tiết Bắc Phàm thuận tay ôm lấy Tiểu Đao, Tiểu Đao lập tức âm thầm chọt hắn một cái, trừng —— Tay ngươi nên thành thật một chút, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi.



Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn Vương Bích Ba cười, nụ cười kia hình như có vài phần giống như đang khiêu khích, khiến người khác chịu không nổi.



Vương Bích Ba từ trong lòng lấy ra khế ước gán nợ, “Giấy trắng mực đen, sư phụ nàng đem nàng gả cho ta, không theo cũng được, vậy thì hoàn trả khoản nợ một vạn hai!”



Tiết Bắc Phàm vẻ mặt khâm phục cúi nhìn Tiểu Đao —— Ô, cô cũng rất đáng giá a! Tiểu kim trư!



Tiểu Đao hung tợn đạp hắn một cước.



Vương Bích Ba thấy, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm thập phần thân cận, hình như còn liếc mắt đưa tình, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.



Trọng Hoa khuyên bảo, “Tiểu Đao cũng không tình nguyện, cũng không thể miễn cưỡng nàng, còn nữa, sư phụ nàng cũng không có quyền đem nàng gán nợ cho ngươi.”



“Đúng vậy!” Hách Kim Phong vẻ mặt chính khí, “Không được bán người!”



“Nhưng Tiểu Đao còn đóng dấu tay a!” Vương Bích Ba chậm rãi chỉ chỉ dấu tay màu đen trên khế ước, “Nàng là tự nguyện thay sư phụ trả nợ.”



Mọi người cùng nhau quay lại nhìn Tiểu Đao, Tiểu Đao đập bàn, “Ta chính là bị hãm hại!”



“Nói miệng không bằng chứng.” Vương Bích Ba lý sự không buông tha, ” Ta đã ký khế ước phục vụ, chưa từng làm trái pháp luật.”



“Trả lại ngươi một vạn lượng bạc không phải được rồi sao?”



Mọi người cả kinh, đều nhìn về phía Hiểu Nguyệt vừa nói.



Tiểu Đao túm lấy tay áo Hiểu Nguyệt, cười ha ha, “Ta có một vạn hai cũng không phải đào hôn.”



Hiểu Nguyệt từ trong người lấy ra tờ ngân phiếu một ngàn hai, đưa Tiểu Đao, “Đây.”



. . . . . .




“Ân.” Tiểu Đao gật đầu, xua tay với Dư Lan Chi ý bảo nàng đi thong thả.



Tiết Bắc Phàm vào phòng, thấy Tiểu Đao lắc lắc đầu châm trà uống nước, vui vẻ hỏi “Tình địch a?”



Tiểu Đao mếu máo, “Một cô nương tốt, hết lòng vì Vương Bích Ba.”



“Vương Bích Ba không phải là chăm sóc nàng ta sao?” Tiết Bắc Phàm nhìn ra bên ngoài “Là thanh mai trúc mã?”



“Ân. Từ nhỏ cùng lớn lên.”



“Vậy nguy rồi, dù sao người bên cạnh không có cảm giác, nhất định huynh muội cùng đợi.”



“A.” Tiểu Đao nghe xong lời này, cười nhạo một tiếng “Giả ngu mà thôi.”



“Có ý gì?” Tiết Bắc Phàm nghe không hiểu.



“Tiểu tử Vương Bích Ba kia, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, sống chết không muốn buông ta bất quá là bởi vì ta không để hắn vào mắt, hắn mới có cảm giác mới mẻ ban đầu.” Tiểu Đao khinh thường “Nương ta từng nói, nam nhân muốn cái gì có cái đó, đều xem nữ nhân như đồ vật này nọ, giống như đao tốt kiếm tốt thôi, càng không lấy được càng muốn có, dùng mọi cách bảo vệ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một món đồ chơi.”



Tiết Bắc Phàm ngẩn người, nhìn chằm chằm Tiểu Đao, “Cô không muốn làm đồ chơi cho nên chướng mắt Vương Bích Ba?”



“Các ngươi còn không phải cũng là loại người như thế.” Tiểu Đao liếc Tiết Bắc Phàm một cái.



“Ta thì có quan hệ gì?” Tiết Bắc Phàm cảm thấy thật oan khuất.



Tiểu Đao nhìn nhìn Hiểu Nguyệt cạnh giường còn đang thu xếp tay nải, than thở một câu, “Người tốt nhất ở bên cạnh đều xem như không, chỉ lo đi tìm kẻ khác, còn tưởng rằng bản thân rất thông minh, kỳ thật đều là những kẻ ngu ngốc, dại dột.”



Tiết Bắc Phàm nghe nàng huyên thuyên lầm bầm, suy nghĩ lại, “Vậy cô cảm thấy bộ dáng của nam nhân tốt là như thế nào?”



Tiểu Đao liếc hắn một cái, lặng lẽ quay lại nói một câu, “Dù sao không phải ngươi! So với ngươi, Vương Bích Ba cùng Thẩm Tinh Hải đều là tiểu vu.”



tiểu vu: ừm, ý bạn Tiểu Đao là đang mắng bạn Bắc Phàm so với Vương Bích Ba và Thẩm Tinh Hải còn không tốt bằng



Tiết Bắc Phàm há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Tiểu Đao.



Tiểu Đao chỉ tay vào ngực hắn “Vương Bích Ba cùng Thẩm Tinh Hải dù sao còn mơ hồ biết được, còn ngươi thì căn bản không có, ngươi nghĩ ta không biết sao.” Nói xong, mặc kệ Tiết Bắc Phàm đang trợn mắt há miệng, chạy ra ngoài sân ẵm con thỏ con mập mạp đến, cho Hiểu Nguyệt xem.



Tiết Bắc Phàm thu lại tâm tư đùa giỡn ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt cùng nhau cho thỏ ăn, xuất thần —— Nhan Tiểu Đao này thật không đơn giản a, một người gặp dịp thì chơi với một kẻ góp vui lấy lệ, thật đúng là so không lại.



Trọng Hoa từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy bộ dáng Tiết Bắc Phàm, có chút thất thần cười, người này ngày thường cợt nhả không đứng đắn, vậy mà vẫn có bộ dáng này, thật đúng là hiếm thấy.