Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 9 : Ngạt nhân ngộ ngạt nhân
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Sáng sớm hôm sau, Tiết Bắc Phàm dậy thật sớm, đi ra khoang thuyền đứng ở đầu thuyền. Thuyền đi trên sông, bốn phía khói sóng mênh mông, nắng sớm chiếu đầy mặt hồ.
“Hô. . . . . .” Tiết Bắc Phàm hít một hơi thật dài, cảm giác sảng khoái. Thấy hơi đói, hắn rẽ xuống phòng bếp ở đuôi thuyền, muốn tìm chút gì ăn, lại nghe đã có tiếng ai đó đang khẽ ngâm nga điệu hát dân gian.
Tiết Bắc Phàm tò mò, chạy đến cửa hướng nhìn xung quanh bên trong.
Chỉ thấy Nhan Tiểu Đao đã dậy, một thân váy dài màu xanh, trên người khoác một chiếc áo thêu hoa, tay áo màu hồng cánh sen được xắn lên, lộ ra hai cánh tay trần, đang gói hoành thánh. Vừa gói miệng còn vừa khẽ ngâm khúc. Trên khuôn mặt trơn bóng dính chút bột trắng, có vẻ dí dỏm.
Tiết Bắc Phàm buồn cười, nha đầu kia tinh thần thật tốt, sáng sớm đã vui vẻ.
“Khụ khụ.” Ở cửa ho khan một tiếng, như muốn khiến cho Tiểu Đao chú ý.
Tiểu Đao quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy là Tiết Bắc Phàm, có chút bất ngờ, “Ngươi sớm như vậy đã dậy sao?”
“Ta không giống người dậy sớm sao?” Tiết Bắc Phàm nhảy qua cánh cửa, lắc lư đến bên người nàng.
Tiểu Đao nghĩ thầm, dâm tặc không phải đều hèn hạ ngợp trong vàng son, đàn ca sao, ban ngày ngủ gật buổi tối ra ngoài lêu lổng!
Tiết Bắc Phàm lại chú ý đến cái thớt gỗ bên trên rất nhiều hoành thành, lại gần ngửi ngửi, “Nhân làm bằng cái gì vậy?”
“Cây tể thái, nấm hương, thịt heo, măng non thái hạt lựu.” Tiểu Đao hơi đắc ý lắc lư vài cái, “Bí quyết gia truyền của Nhan gia!” vòng qua bàn hai lọn tóc rơi xuống, cũng theo lúc ẩn lúc hiện, hồn nhiên đáng yêu.
(tể thái: cây cải dại)
Tiết Bắc Phàm tựa vào bàn ăn hỏi nàng, “Trên thuyền không có nha hoàn sao, sao cô lại phải dậy sớm làm đồ ăn?”
Tiểu Đao lườm hắn một cái, “Nha hoàn không phải người sao? Ai quy định nhất định nha hoàn phải làm đồ ăn mời khách, còn khách nhân không được làm đồ ăn cho nha hoàn?”
Tiết Bắc Phàm nháy mắt mấy cái, “Kia nha hoàn chính là dùng để làm những việc này a! Bằng không thuê nha hoàn làm chi?”
“A.” Tiểu Đao vỗ vỗ bột mì trên tay, “Trời sinh cô nương nhà ai trên trán có dán hai chữ “nha hoàn”?” Nói xong, lấy tay dí trán Tiết Bắc Phàm, lưu lại một vệt trắng.
Tiết Bắc Phàm sờ sờ cái trán, với người ra xem đã thấy gói xong mấy chục cái hoàng thánh, một đám lớn nhỏ đều giống nhau, mượt mà đầy ắp, cùng đĩnh vàng nhỏ giống nhau, nhịn không được tán thưởng, “Tay nghề không tồi a, ở nhà thường xuyên làm sao?”
“Ân.” Tiểu Đao trả lời, vừa lục tung tìm, “Không có hành và tỏi a?”
Lúc này, nha hoàn và gã sai vặt đều đã dậy, vừa vào phòng bếp, thấy điểm tâm đã làm xong, hoảng sợ, vội vàng đuổi hai người ra ngoài.
Tiểu Đao thuận khí, “Ngươi còn thua xa.”
Tiểu Ngạn: nói chung khúc này Nhã tỷ ghi chả hiểu gì sất-.-
Chưa ăn được mấy miếng, chợt nghe bên dưới có người tiếp đón, “Ôi, Vương công tử, thật hân hạnh, như thế nào ngài lại đến tiểu điếm này?”
Trọng Hoa đưa Hiểu Nguyệt đĩa rau, vừa nói, “Tới rất nhanh!”
Đồng thời, chợt nghe âm thanh lười biếng trả lời truyền đến, “Nơi này ta bao, nương tử tương lai của ta ở trên, không thể ăn chung với người khác nói bọn họ đến nơi khác ăn đi.”
“Đúng đúng!” Chưởng quầy khúm núm trả lời, bắt đầu thanh toán.
Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm nhìn nhau khiêu mi —— Đủ bá đạo!
“Choảng” một tiếng, chiếc đũa trong tay Tiểu Đao bị bẻ làm hai đoạn, căm giận, “Tên Vương Bích Ba chết tiệt, phá hư danh tiết của ta!”
Hiểu Nguyệt cũng có chút bất mãn, “Còn chưa có thành thân, sao lại nói bậy như vậy?”
Đang nói chuyện, một nam tử tuổi còn trẻ kích động đi lên, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng “Tiểu Đao, nhớ ta không?”
Mọi người đối mặt, đều âm thầm thu lại khẩu khí —— Vương Bích Ba này quả nhiên không hổ danh mỹ nam tử, khuôn mặt khiến không ít cô nương e thẹn a!
Người này tuổi xấp xỉ Tiết Bắc Phàm, mặt mày như họa thật sự là một mỹ nam tử hiếm có. Một thân cẩm bào màu trắng, thêu cảnh sơn thủy bằng chỉ bạc, trường sam màu đen, bên hông đeo ngọc Bát Bảo màu đen nạm vàng, phú quý không nói, còn thật sự lịch sự tao nhã.
Hắn đi lên, mỉm cười nhìn thấy Tiểu Đao, giống như một con mèo thấy một con chuột béo vậy. Còn Tiểu Đao lại hé ra bộ mặt nhăn nhó, giống như thấy ôn thần.
Vương Bích Ba tự nhiên cũng chú ý tới những người ngồi cùng bàn với Tiểu Đao, có chút ngoài ý muốn, nhìn qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiết Bắc Phàm.
Hai bên đối diện một lát, Vương Bích Ba cười, tìm chiếc bàn đối diện ngồi xuống, cái chân gác lên cạnh bàn, lấy chiếc đũa chỉ chỉ Tiểu Đao, “Tiểu Đao, giang hồ hiểm ác, đừng để bị kẻ xấu lừa đi.”
Tiết Bắc Phàm thân thủ, gắp thức ăn vào bát Tiểu Đao, gật đầu, “Chính xác giang hồ hiểm ác, kẻ xấu không nơi nào không có.”
Trọng Hoa âm thầm lắc đầu —— Rất tốt! Kẻ xấu gặp kẻ xấu .
Tiểu Đao đang cầm bát cơm ăn cơm, tâm nói, mặc kệ nó, toàn bộ không phải có kẻ nào lương thiện cả, giết chết kẻ nào cũng đều vì dân trừ hại!