Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 8 : Nghe lén
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Tiểu Đao đến phòng bếp cầm miếng bánh ngọt ăn lấp bụng, trở về không thấy Hiểu Nguyệt, đi ra đụng vào Tiết Bắc Phàm, “Chuẩn bị tốt không? Thuyền đậu ở bến tàu !”
Tiểu Đao mặt mày nhăn nhó “Hiểu Nguyệt đâu?”
“A. . . . . .” Tiết Bắc Phàm gãi đầu, cố gắng tìm cách thay đổi chủ đề.
“Nga! Nàng đi tìm Thẩm Tinh Hải có phải không?” Tiểu Đao giậm chân, “Thật là, nam nhân không thể nuông chiều! Bằng không không biết sai!”
“Ai, ta nói cô đừng kích động như vậy.” Tiết Bắc Phàm nhìn nàng khoát tay, “Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng đã mười mấy năm, cô mới quen biết Hiểu Nguyệt vài ngày? Cô làm sao giúp nàng làm chủ được chứ?”
Tiểu Đao khó chịu.
“Cũng chỉ là đi cáo biệt mà thôi, cô lên thuyền chờ đi.” Tiết Bắc Phàm kéo nàng.
Tiểu Đao tâm không cam tình không nguyện bị lôi đi, đi tới cửa, thì thấy Thẩm Tinh Hải tiễn Hiểu Nguyệt đi ra.
Thẩm Tinh Hải cầm trong tay tay nải của Hiểu Nguyệt, vừa ở bên tai nàng nhỏ giọng dặn dò gì đó, Hiểu Nguyệt tựa hồ bị hắn lừa gạt xoay vòng vòng, ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Đao giậm chân —— Mặc kệ, một người nguyện đánh một người cam nguyện chịu bị đánh, mình nổi giận cái gì? Cái này gọi là không giành cái gì lại đi giành tức giận, Tiểu Đao vừa thay Hiểu Nguyệt bực bội vừa có chút oán giận Hiểu Nguyệt nhẫn nhục chịu đựng.
Cầm lấy tay nải, Hiểu Nguyệt xuất môn, cùng bọn Tiểu Đao từ biệt Thẩm Tinh Hải, lên thuyền.
Tiểu Đao quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy cặp mắt của Thẩm Tinh Hải gắt gao nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt, miễn bàn nhiều không được tự nhiên lại xích mích. . . . . . Mong muốn đạt được hiệu quả, nhưng thần sắc Hiểu Nguyệt giống như cùng uyên ương rời xa, tất nhiên cũng không muốn rời xa Thẩm Tinh Hải, Tiểu Đao thở dài.
Một bên Tiết Bắc Phàm lành lạnh nói một câu, “Cố chấp ra mặt.”
Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái, thở phì phì lên thuyền, tìm một gian phòng để ở, không lâu sau, Hiểu Nguyệt cũng vào.
Trên thuyền có hai gian phòng một giường chung. Giường chung là để cho hạ nhân ở, hai gian còn lại, Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao một gian, Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong một gian.
Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao xụ mặt, đi vào đến ngồi xuống, thu dọn đồ vật này nọ. Gặp Tiểu Đao đang còn đeo đồ nặng, liền thuận tay giúp nàng thu dọn.
Tiểu Đao giật lại đồ, “Cô cũng không phải nha hoàn, vì cái gì ở đâu cũng hạ mình?”
Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Tiểu Đao một lúc, cười cười, “Tiểu Đao, tâm hồn cô thật tốt.”
Tiểu Đao không còn sức trừng mắt nhìn nàng “cô định tiếp tục theo Thẩm Tinh a, hắn nếu vẫn giữ cô, cô cũng cùng hắn dây dưa sao? Nữ nhân thực dễ dàng mềm lòng!”
Hiểu Nguyệt gật đầu, “Cũng làm theo được bao lâu nữa, Thiếu chủ cuối năm sẽ cùng quận chúa đính hôn, ta chỉ còn theo người một đoạn đường nữa, ta muốn giúp người làm chút gì đó.”
“Cô. . . . . .” Tiểu Đao vuốt ngực để thuận khí.
“Càng quá đáng hơn chính là cái tên Vương Bích Ba kia!” Tiểu Đao vứt gối đầu, “Bổn cô nương thấy hắn đối với nữ nhân rất không khách khí, liền nói hắn một câu ‘cũng không phải thật sự tuấn mỹ, ra vẻ cái gì’, hắn liền bức ta thành thân! Còn nơi nơi phao tin nói ta là vị hôn thê chưa xuất giá của hắn, làm cho mọi người đều nhận thức ta không dám tới cầu hôn, muốn ta vì vậy mà không thể bỏ đi! Cho nên nói, nam nhân càng hư hỏng lớn lên càng xinh đẹp, càng dễ nhìn càng hư đốn, so với nữ nhân còn hay cạnh khoé nhỏ nhặt hơn, bụng dạ vô cùng hẹp hòi!”
Hiểu Nguyệt trầm mặc một lát, “Lại là nương cô nói phải không?”
Tiểu Đao ngẩng mặt, “Sao cô biết được?”
Hiểu Nguyệt “hì hì” một tiếng vui vẻ, thân thủ sờ đầu nàng “Nương cô thật thú vị.”
“Chậc chậc.” Cách vách, Tiết Bắc Phàm lắc lắc đầu cùng Trọng Hoa nói, “Huynh đoán nếu Hách Cửu Long thật sự là kẻ phụ lòng, Nhan Như Ngọc có thể ở nhà đóng đinh vào hình nhân mỗi ngày một cây hay không?”
Trọng Hoa cười gượng một tiếng, “Vương Bích Ba cũng đủ tuyệt tình, liền lấy chuyện như vậy gây sức ép cho cô nương người ta?”
“Không chừng hắn là thật tình muốn kết hôn cùng nàng.” Tiết Bắc Phàm cũng không biết là nói thật hay không nhưng vẫn là đang cười, “Nhan Tiểu Đao kia giống như con nhím, lấy về nhà, không có việc gì khi dễ một chút, nàng liền xù lông, vui vẻ liền ngọ ngoậy một cách vô nghĩa. Nếu bị khi dễ, nàng sẽ lại hăm hở phản kháng, huynh nói thủ đoạn thật hay nhỉ?”
Trọng Hoa há miệng thở dốc, nhìn hắn như nhìn cặn bã, “Tiết Bắc Phàm, huynh đúng là lưu manh hết thuốc chữa!”
Tiểu Ngạn: Em đồng ý với anh câu này~
Tiết Bắc Phàm mặt dày cùng hắn chắp tay, “Khách khí khách khí.”
Cách vách, Tiểu Đao ôm gối đầu đùa nghịch mặt nạ, “Vương Bích Ba kia tâm tư rất khôn khéo, nói không chừng sẽ bị phát hiện, hay là dịch dung một chút.”
Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, “Không bằng. . . . . .”
“Không bằng cái gì?” Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn nàng.
“Cô nói cô đã có hôn ước với người khác, như vậy không phải có thể bỏ hắn sao?” Hiểu Nguyệt nói xong, liền thấy Tiểu Đao sững sờ, nghĩ rằng mình nói sai, dù sao con gái danh tiết quan trọng hơn, không nên nói bậy.
“Hiểu Nguyệt!”
Hiểu Nguyệt cả kinh, chỉ thấy Tiểu Đao đột nhiên lao tới, một phen giữ chặt nàng, kích động, “Ý kiến hay a!”
“Phải . . . . . Thật không?” Hiểu Nguyệt có chút không khẳng định.
Tiểu Đao cười ha hả quăng mặt nạ, đứng lên, “Ta mới không mang mặt nạ đâu. Vương Bích Ba ngươi lòng dạ hẹp hòi, ngươi bức ta thành thân hại ta đó không thể ra đi, hảo! Bổn cô nương liền cho ngươi bị cắm sừng!”
“Phụt. . . . . .”
Cách vách, Tiết Bắc Phàm một miệng trà liền phun ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trọng Hoa đang giơ ngón tay cái, “Nhân gian cực phẩm a!”