Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 7 : Phải biết cách nung khi rèn sắt
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Khi đèn được thắp lên, mỹ nhân và khách khứa cũng vừa lúc đến.
Tiểu Đao không đến tiền viện, không có việc gì làm ăn xong quả dưa liền lấy vỏ khắc thành hình chiếc lồng đèn, tìm ngọn nến đến thắp lên, đặt trước mặt Hiểu Nguyệt, “Tặng cô.”
Hiểu Nguyệt cầm đèn qua đăng lên nhìn Tiểu Đao cười ngây ngô, lần đầu tiên nàng được nhận món quà đồ chơi như thế này.
(qua đăng: đèn quả dưa)
Tiết Bắc Phàm vừa mới bị Tiểu Đao đập vài nhát, đang thu dọn lại sân, nhìn thấy hai nha đầu đùa giỡn, lắc đầu —— Nhan Tiểu Đao này tính tình cũng rất trẻ con, hình như rất thích trừ bạo giúp kẻ yếu đuối.
“Sài Tử Diệu đã tới, lát nữa Phong Vô Ưu sẽ tìm cơ hội moi tin từ lời hắn nói.” Tiết Bắc Phàm nói cho Tiểu Đao biết, Hách Kim Phong đã âm thầm mai phục xong.
“Bắt được liền đưa hắn lên quan phủ, bắt không được thì bắt ngươi thay thế cũng được! Tốt xấu gì cũng đều vì dân trừ hại.” Giọng Tiểu Đao như có mùi thuốc súng.
Tiết Bắc Phàm biết nha đầu kia còn đang giận mình, tính khí nóng nảy lại dễ ghi thù.
“Cái cô Liễu Như Nguyệt kia, đẹp không?” Tiểu Đao đổi đề tài hỏi Tiết Bắc Phàm, không quên bổ sung một câu, “So với Hiểu Nguyệt.”
“Cô chưa từng nghe câu ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ sao?” Tiết Bắc Phàm lơ đãng hỏi lại.
Tiểu Đao lầm bầm một tiếng, đột nhiên hai tay tạo thành chữ thập, miệng huyên thuyên nói gì đó.
Tiết Bắc Phàm dựa gần lại nghe, nàng đang nói một mình: “Bồ Tát phù hộ, là độc phụ hồ ly tinh!”
“A.” Tiết Bắc Phàm nhịn không được hít vào, “Miệng cô thật xấu! Thế nào? Nếu là độc phụ hồ ly tinh, cô giúp Hiểu Nguyệt đuổi nàng đi sao?”
“Không thèm.” Tiểu Đao khinh thường ” Mặt mũi Thẩm Tinh Hải quan trọng vậy sao? Ta thấy, Thẩm Tinh Hải là bắt cá hai tay, đối phương là hảo nha đầu liền chà đạp! Giỏi lắm cũng chỉ là một kẻ xấu xa, cái đó gọi là một vật tìm một chủ, đất nhiễm mặn chỉ nuôi tôm càng!”
“Kỳ thật cô đối Thẩm Tinh Hải hình như có chút thành kiến.” Tiết Bắc Phàm khuyên Tiểu Đao, “Y cũng có nỗi khổ riêng.”
“Ừ, ta hiểu.” Tiểu Đao buông tay, “Hiểu được không có nghĩa là phải nhân nhượng? Ta đối hắn có thành kiến, thì sao?”
Tiết Bắc Phàm nhìn trời.
. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, đằng trước yến hội liền bắt đầu, một hạ nhân đem đến một ít thức ăn ra hậu viện, nói là Trọng Hoa công tử phân phó.
Tên hạ nhân kia nhìn thấy khuôn mặt không mang mặt nạ của Hiểu Nguyệt thì choáng váng, lúc ra khỏi cửa liền đập đầu trúng cây cột, ôm đầu chạy đi.
Tiết Bắc Phàm dọn bàn trà ra tiểu viện, để giữa bàn đủ thứ dưa, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt vừa ăn vừa nói chuyện. Tiết Bắc Phàm một tay cầm bầu rượu, một tay cầm cây ngải, giúp hai vị cô nương đuổi muỗi.
“Tiểu Đao.” Hiểu Nguyệt ăn một ít món này nọ, hỏi nàng: “Cô vì cái gì một mình lưu lạc giang hồ?”
“À. . . . . .” Tiểu Đao do dự một chút, “Đi ra tiếp xúc việc đời.”
Hiểu Nguyệt gật đầu.
Một bên Tiết Bắc Phàm lại cười một tiếng, nhìn Tiểu Đao —— Cô thật vớ vẩn!
Hiểu Nguyệt khẽ cười.
Thẩm Tinh Hải sắc mặt so với vừa nãy càng u ám vài phần.
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao không nói gì, dùng cánh tay nhẹ nhàng huých nàng một cái, bĩu môi —— Không phản kích? Không giống cô nha!
Tiểu Đao bỗng nhiên cười, nói với Thẩm Tinh Hải, “Thẩm viên chủ.”
Thẩm Tinh Hải quay đầu lại nhìn nàng, tựa hồ sớm có chuẩn bị, phỏng chừng Tiểu Đao sẽ nói vài câu gay gắt giúp Hiểu Nguyệt bớt giận, cũng tốt.
Không ngờ Tiểu Đao lại nói, “Chúng ta lần này đi xa có thể bị thiếu người, có thể để cho Hiểu Nguyệt cô nương theo giúp không?”
Nói xong, nhìn Tiết Bắc Phàm.
Thẩm Tinh Hải hoàn toàn choáng váng.
Tiết Bắc Phàm chưa kịp mở miệng Tiểu Đao liền âm thầm nhéo hắn một cái, khiến hắn đau đến nhe răng, vội vàng gật đầu, “Đúng vậy Thẩm huynh, Hiểu Nguyệt công phu tốt, ta có chút việc cần làm, muốn nhờ nàng giúp một tay.”
“Thẩm viên chủ không ngại chứ?” Tiểu Đao hỏi Thẩm Tinh Hải.
Thẩm Tinh Hải nhíu mày, thấy hắn do dự, Tiểu Đao nhướng mi khiêu khích nhìn Liễu Như Nguyệt. Liễu Như Nguyệt vẫn như cũ không nói tiếng nào, nha hoàn liền nói: “Thì ra Hiểu Nguyệt cô nương giỏi giang như vậy, khó trách Thẩm viên chủ không rời bỏ cô.”
Thẩm Tinh Hải nhìn Hiểu Nguyệt, “Ngươi đi giúp họ một chuyến.”
Hiểu Nguyệt đứng đó đang cầm nửa cái qua đăng, gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn đèn.
Tiểu Đao nói trong lòng —— Ai nha nha đầu ngốc, đau lòng lâu không bằng đau lòng ngắn! Quận chúa này cũng không tha cho một cái đèn, nếu cô ở cùng một chỗ với ả, xem chừng khổ chết mất, Thẩm Tinh Hải thì lại ở một bên xem náo nhiệt.
Lúc sau, Thẩm Tinh Hải cùng Liễu Như Nguyệt mặt đang tươi cười ra cửa, ra đến cửa quay đầu lại nhìn Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái, tựa hồ có chuyện muốn nói, đáng tiếc Hiểu Nguyệt đang cầm đèn, quay trở vào trong phòng.
Mọi người đi rồi, Tiết Bắc Phàm đối Tiểu Đao giơ ngón tay cái, “Thật giỏi nha! Một cú trí mạng, Thẩm Tinh Hải đêm nay phỏng chừng không cần ngủ.”
Tiểu Đao lấy tay đánh lên lưng hắn một cái, “Lập tức khởi hành!”
“Cái gì?” Tiết Bắc Phàm mở to hai mắt nhìn nàng, “Sao không để sáng mai, không cần vội!”
“Chỉnh người cũng phải thừa dịp, nói không chừng sáng mai y liền đổi ý.” Tiểu Đao không quan tâm nhún vai, thở dài, “Ngươi xem đủ rồi.”
Tiết Bắc Phàm há hốc miệng, một bên Trọng Hoa xoay người đi ra ngoài, “Ta đi thu dọn ít đồ rồi báo cho Hách Kim Phong, chúng ta ngồi thuyền đi.”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, hỏi Tiểu Đao, “Cô không phải chỉnh Thẩm Tinh Hải sao, y đưa quận chúa trở về chỉ thấy Hiểu Nguyệt không còn, tốt xấu gì cũng cáo biệt y một tiếng.”
“Nghĩ hay nhỉ!” Nhan Tiểu Đao nói lầm bầm một tiếng, “Đâm người một đao sẽ bị người quay lại đâm trả hai đao.”
“Nha đầu cô thật tuyệt.” Tiết Bắc Phàm cảm khái, “Về sau ai trêu chọc cô khẳng định sẽ chết rất thảm.”
Nhan Tiểu Đao nhướng mi, “Đó là dĩ nhiên! Nương ta dạy, phải biết khoan hồng độ lượng, cũng phải hiểu được đạo lý hoàn trả gấp đôi!”