Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 13 : Thỏ không ăn cỏ

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Trong một tửu lầu nhã nhặn nào đó ờ đầu phố Bình Giang phủ.



“Cô đừng khóc nữa.” Hiểu Nguyệt cầm khăn tay đưa cho Dư Lan Chi đang ngồi khóc thút thít cạnh bàn, “Tiểu Đao cũng nói là tin tưởng cô mà.”



“Là các người đổ oan cho ta.” Dư Lan Chi vừa nức nở vừa nói “Vốn không phải ta làm.”



“Trong sạch hay không cô tự rõ là được, cô cần gì phải khóc.” Hiểu Nguyệt lắc đầu.



“Nàng khóc không phải vì bị đổ oan.” Tiểu Đao ghé vào bên cạnh bàn, lắc lư ly trà trước mặt, “Nàng khóc là vì biểu ca không tín nhiệm nàng.”



Hiểu Nguyệt thông suốt nên gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi ở một bên.



Dư Lan Chi khóc một lúc cũng bình tĩnh trở lại, lau nước mắt không nói lời nào.



Tiểu Đao thấy nàng đã bình tĩnh hơn, mở miệng hỏi, “Cô thật sự định về nhà sao?”



Dư Lan Chi mấp máy miệng, không nói lời nào.



“Vô dụng”. Tiểu Đao bĩu môi.



Dư Lan Chi cầm ly trà lên, mất mát nói, “Nếu như ta đi, biểu ca không chừng sẽ uống rượu chúc mừng, ta cũng không muốn phiền hắn, hắn có thể được tự do.”



“Vương công tử còn rất chiều chuộng cô.” Hiểu Nguyệt ngược lại có suy nghĩ bất đồng, “Cô không nên suy nghĩ bậy bạ.”



“Ta là vì không suy nghĩ lung tung mới thành như thế này.” Dư Lan Chi tức giận, “Các cô cho rằng biểu ca thật sự yêu thích ta sao? Không có đâu! Dì rất thương ta, người bảo biểu ca phải chăm sóc ta thật tốt, biểu ca chỉ vì hiếu thuận nên chuyện gì cũng tha thứ cho ta.”



Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, quyết định không nói gì, nghe Dư Lan Chi nói ra khổ tâm của nàng.



“Từ khi còn nhỏ ta đã quyết định nếu không phải là biểu ca thì không thành thân, nhưng từ nhỏ đến lớn, biểu ca được rất nhiều người yêu thích, hắn cũng yêu thích rất nhiều người.” Dư Lan Chi nắm chặt chiếc khăn trong tay. “Quả thật hắn đối với ta từ đầu đến cuối tốt lắm, ta còn tưởng hắn chỉ ham chơi thôi, nên vẫn luôn chờ hắn, mãi đến khi…Hắn nhất định đòi lấy cô.”



Vẻ mặt của Tiểu Đao cũng buồn rầu theo.



Dư Lan Chi liếc mắt nhìn nàng, “Cũng không biết hắn thích cô ở chỗ nào, hai người chỉ mới gặp gỡ chưa được bao lâu, còn ta thì lại vì hắn đợi nhiều năm như vậy.”



Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt gật đâu — Đúng ha, quả thật khiến người khác không phục.



“Ta tuy rằng không thích cô, thế nhưng cô đã nói muốn hủy bỏ hôn ước.” Dư Lan Chi hỏi lại, “Ta cần gì phải bỏ công hạ độc cô?”



Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt tiếp tục gật đầu.



“Ta biết tính tình của mình khiến nhiều người không thích, nhất định là bọn nha hoàn kia muốn trêu chọc ta.”



“Trêu chọc cô mà phải giết người à?” Tiểu Đao vỗ ngực, trong lòng nói — Đây là mạng nhỏ của ta mà!




Tiết Bắc Phàm không thể làm gì khác hơn đành chịu đựng, trong lòng thầm nói — Nha đầu kia nhất định là một con nhím tinh biến thành người!



Hai người tập trung nín thở trốn sau hòn sơn giả, quả nhiên nghe thấy có người đi vào trong viện.



Nguyên tưởng rằng đó là một thủ vệ, nhưng nghe không giống lắm, hình như chỉ có một người, hơn nữa tiếng bước chân của người đó giống như — Người bị què?



Tiết Bắc Phàm nghiêng người, liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài hòn giả sơn, chỉ thấy người đến cũng không phải là người què, mà là một người đang khiêng một cái bao to.



Tiết Bắc Phàm nhận ra người nọ, liền ngẩn người, đảo mắt quay người đưa miệng về phía Tiểu Đao.



Tiểu Đao mở to mắt cả kinh, cho rằng tên dâm tặc này muốn hôn mình, đưa tay tát một cái.



Tiết Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt quá quen với chuyện này, nhanh chóng bắt tay nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng:” Vương Quý.”



Tiểu Đao chớp mắt mấy cái — Là tên tổng quản kia sao?



Đang khó chịu, chợt nghe thanh âm của Vương Quý truyền tới, “Đều ra đây hết đi.”



Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm cả kinh — Không phải chứ? Sao có thể bị phát hiện được? Hôm nay lại mặc trang phục dạ hành, nếu đi ra ngoài với bộ dạng này chẳng phải sẽ bị vạch trần sao?



Hai người nay đang phân vân mở miệng như thế nào cho thích hợp, lại nghe Vương Quý tiếp tục nói, “Ăn cơm nào.”



Hai người càng thấy khó hiểu — Ăn cơm là sao? Còn âm thanh của Vương Quý sao lại kì quái đến như vậy?



Đang nghi hoặc, chợt nghe một trận “Phần phật, phần phật” ồn ào, một cảnh đáng sợ và kì dị hơn xuất hiện. Từ bụi cây ở bốn phương tám hướng, hơn mười con thỏ to lớn nhảy bạch bạch tập trung về đây.



Tiếp đó, trong bóng đêm tĩnh mịch truyền đến tiếng cười âm u kì quái của Vương Quý, “Đừng tranh đoạt đừng tranh đoạt, hôm nay có một mẻ mới xuất hiện.”



Tiểu Đao đưa lưng về phía hòn giả sơn nên cái gì cũng không thấy, nhưng Tiết Bắc Phàm có thể thông qua khe hở của hòn giả sơn thấy được rõ ràng. Trên mặt hắn lộ ra vẻ mắt khó hình dung, Tiểu Đao nhịn không được tò mò quay sang nhìn ra bên ngoài.



Nương theo ánh trăng, thấy Vương Quý đang ngồi xổm trên lùm cỏ, lấy những thứ trong bao to ra ném trước mặt các con thỏ, nụ cười trên mặt có chút đáng sợ, cùng nụ cười ân cần lúc ban ngày của Vương Quý hoàn toàn là hai người khác nhau



Mà những con thỏ kia quả thật không giống như thỏ!



Tiểu Đao cũng từng nuôi thỏ, thỏ khi ăn thường ngồi xổm xuống, hai chân trước để lên rau quả, miệng nhai “răng rắc”, quai hàm không ngừng chuyển động trong rất vui vẻ. Nhưng hôm nay nhìn đám thỏ kia, mắt đỏ rực, điên cuồng cướp đồ ăn, trong miệng phát ra tiếng kêu “xẹt xẹt”, âm thanh này không phải là âm thanh của tiếng nhai lá, mà giống như âm thanh đang róc thịt từ xương.



Sau khi thấy rõ thứ mà Vương Quý đang ném cho lũ thỏ, Tiểu Đao cả kinh mở miệng, Tiết Bắc Phàm vội vàng bịt lại…Nhưng vẫn có một chút âm thanh phát ra bên ngoài.



Hai người nơm nớp lo sợ nhìn ra bên ngoài.



Vương Quý tựa hồ cũng nghe được, chậm rãi đứng lên, rút ra bên hông một thanh chủy thủ nhỏ, nhìn xung quanh, cuối cùng, hắn dừng ánh mắt tại hòn giả sơn ở cách đó không xa.