Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 14 : Không phải gian tặc thì cũng là trộm cắp
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Vương Quý cầm chủy thủ trong tay, căng thẳng nhìn chằm chằm vào giả sơn: “Người… người nào ở đó?”
Tiểu Đao nháy mắt thật mạnh một cái với Tiết Bắc Phàm — Bị phát hiện rồi!
Tiết Bắc Phàm cũng cau mày.
“Ra…ra đây mau!” Thanh âm của Vương Quý có chút run rẩy, hướng tới giả sơn mà đi.
Tiết Bắc Phàm với Tiểu Đao đang do dự có nên trực tiếp đánh ngất hắn rồi bỏ trốn, hay dùng biện pháp khác, lại nghe Vương Quý “Ây da” một tiếng.
“Bịch” một tiếng, Vương Quý hình như bị vấp chân vào vật gì đó nên ngã xuống, lảo đảo một chút rồi ngã thẳng vào bụi hoa.
Tiết Bắc Phàm thấy thời cơ đến đúng lúc, lại nghe Vương Quý kêu lên một tiếng thảm thiết “Má ơi!”
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm sửng sốt, ló đầu nhìn xem, chỉ nghe Vương Quý kêu vô cùng thảm thương. “Máu! Máu! Người…người chết! Người đâu, mau tới đây!” Vừa la hét, hắn vừa té vừa chạy.
Tiết Bắc Phàm lôi Tiểu Đao ra ngoài, thấy trong bụi hoa có một xác chết. Đó là xác của một nữ nhân, mặc bộ váy màu xanh nhạt của bọn nha hoàn trong sơn trang của Bích Ba. Tiểu Đao thấy xác chết nằm sấp xuống, một chân để trần, lập tức nhớ tới một chiếc giầy thêu vừa mới nhìn thấy.
Nhìn lại đám thỏ ở bên cạnh, trên đùi chúng đều có vết máu, đang tụ tập trong bụi cỏ ở phía trước, ăn thứ gì đó mà Vương Quý lấy ra từ trong bao bố.
Tiểu Đao đến gần nhìn, lúc nãy nhìn ở xa, chỉ thấy Vương Quý ném một đống phân màu vàng cho bọn thỏ, nàng còn tưởng Vương Quý thất đức đến nổi cho mấy con thỏ ăn phân người.
Nhưng quay qua nhìn kỹ lại, lại phát hiện tuy rằng có cùng màu vàng của phân nhưng không hề thối, cũng không biết đó là cái gì, chỉ thấy mềm mềm dính dính nằm trong một bao lớn. Nhìn kĩ lại, bên trong hình như có một ít vụn của cây đậu, khó trách lúc nãy nó vang lên tiếng răng rắc.
Tiết Bắc Phàm đưa tay về phía xác chết, sau gáy có một vết thương rất sâu, máu thịt đều lòi ra ngoài, máu chảy đầy đất…vết máu trên người con thỏ béo ú vừa nãy, có thể là vì đã từng đụng vào nó.
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng người, có thể Vương Quý mang theo người chạy đến, Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao bỏ chạy, quay về viện thay quần áo.
Hiểu Nguyệt thấy bọn người Tiểu Đao mới vừa đi không bao lâu thì trở về, có chút khó hiểu: “Tiểu Đao, tra được cái gì không?”
“Đừng nói nữa.” Tiểu Đao ba chân bốn cẳng thay quần áo, đem y phục dạ hành nhét vào bao quần áo: “Trong viện tìm thấy một nha hoàn đã chết, không biết là ai giết.”
Hiểu Nguyệt giật mình, lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng người huyên náo, hình như toàn bộ trang viên đều bị kinh động.
Sau khi Tiểu Đao thay y phục xong xuôi, nhanh chóng lôi kéo Hiểu Nguyệt đi ra ngoài: “Đi, chúng ta ra ngoài xem thử.”
Hiểu Nguyệt ở một bên cũng quay qua quay lại không ngủ được, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng.
“Hiểu Nguyệt làm sao vậy?” Tiểu Đao co chân lên, đạp đạp tấm chăn ra, quay đầu nhìn Hiểu Nguyệt ở bên.
“Vương Bích Ba không đáng để Dư Lan Chi chung tình.” Hiểu Nguyệt quay người: “Hắn không hề tín nhiệm nàng.”
Tiểu Đao ôm lấy gối đầu: “Vương Bích Ba muốn thành hôn với ta nhất định cũng có mục đích, người hắn thật lòng thích chính là biểu muội của hắn.”
“Cái gì?” Hiểu Nguyệt khó hiểu, mở to mắt nhìn Tiểu Đao: “Thực sự?”
“Ừ, để ta nói cho cô nghe.” Tiểu Đao tiến đến gần, nằm bên cạnh Hiểu Nguyệt giải thích tỉ mỉ: “Trước kia hạ độc ta, nay lại cho người giết Thúy Nhi, nhất định là muốn mọi người hoài nghi Dư Lan Chi, đúng không?”
“Ừ, rõ ràng muốn nhắm vào nàng mà vu oan.”
“Mặt khác, trong nhà lại có rất nhiều người nói xấu nàng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vì vậy, Vương Bích Ba không phân rõ trắng đen quát mắng nàng, sẽ dẫn đến hai hiệu quả.” Tiểu Đao chóng tay nâng cằm trên gối đầu, chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện: “Nếu có người muốn giá họa cho Dư Lan Chi, làm như vậy rất có ích, như vậy mới có thể làm cho mọi việc trở nên ngày một trầm trọng hơn, khiến thủ phạm dễ dàng làm lộ ra sơ hở. Ngoài ra, cô cũng không phải rất thích nha đầu Dư Lan Chi kia sao?”
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu: “Vừa kiêu lại vừa kiều, không thích.”
kiêu – kiêu ngạo; kiều – được chiều chuộng
“Bởi vậy mới nói, cô không thích nàng nên không biết nàng, vì vậy nàng rất đáng thương. Bọn nha hoàn kia thường ngày không thích nàng, nhưng Dư Lan Chi đối với Vương Bích Ba tốt như thế nào các nàng đều thấy, sẽ cảm thấy cảm kích, đồng thời thông cảm với nàng. Chuyện lần này, khó khăn nhất chính là ngăn trở sự nhiều chuyện của mọi người. Nếu Vương Bích Ba che chở Dư Lan Chi, bọn nha hoàn sẽ có lý do nói xấu nàng đủ điều, cảm thấy nàng thực sự đã hại Thúy Nhi, nói không chừng còn báo cả quan, đến lúc đó, biểu tiểu thư được nuông chiều từ bé sẽ phải chịu khổ thực sự. Nhưng bây giờ, bọn nha hoàn tôi tớ đều đồng tình với nàng, nhất trí cho rằng nàng bị oan uổng, Dư Lan Chi tuy rằng bị mắng, nhưng thực tế là được bảo vệ, đây là điều mà Vương Bích Ba muốn.”
Hiểu Nguyệt nghe Tiểu Đao nói xong, liền bừng tỉnh: “ Nói như vậy, Vương Bích Ba có ý tự mình đóng vai ác nha!”
“Tên Vương Bích Ba này rất sĩ diện, nổi tiếng rất dịu dàng với nữ nhân, lần này chấp nhận không để ý mặt mũi vì Dư Lan Chi mà lo nghĩ, chứng minh hắn rất thật tâm.” Tiểu Đao thở dài, “Ôi, vì vậy ta phải khổ não suy nghĩ nữa rồi, không hiểu hắn muốn lợi dụng ta cái gì.”
Hiểu Nguyệt cả kinh, nhìn Tiểu Đao: “Lợi dụng ngươi?!”
Tiểu Đao đưa tay chọt chọt quai hàm của Hiểu Nguyệt, “Cô nói xem, chẳng lẽ trên đời này có nhất kiến chung tình thật sao? Một nam nhân không hiểu rõ điều thú vị của nữ nhân, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, là thích, hoặc là có mưu đồ. Còn nữ nhân, có người này tốt, người kia tốt hơn, điều kiện của ta cùng lắm chỉ được xem là trên trung bình, không đến mức có thể làm người khác ý loạn tình mê. Tiết Bắc Phàm cũng tốt, Vương Bích Ba cũng được, đều là loại nam nhân thông minh không thiếu nữ nhân, vô duyên vô cớ theo đuổi thì nhất định không phải là việc tốt.” Tiểu Đao đưa ngón tay nhéo nhẽo múi: “Nương ta nói, không có gì tự nhiên ân cần, không phải gian tặc cũng là đạo chích.