Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 19 : Mười dặm Tần Hoài
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Giấy dù để làm Hồng Chỉ Bảo Tán rất đặc biệt, khi nước mưa rơi xuống, nó sẽ phát ra tiếng kêu ‘ting ting’, nhưng chỉ có những người có năng lực mới có thể nghe thấy.
Tiểu Đao cầm ô, tựa vào lan can, nhìn Tiết Bắc Phàm đứng ở dưới cầu nghiêm túc ngửa mặt lên: “Không phải ngươi đi uống rượu sao?”
“Uống rượu một mình chẳng có gì thú vị.” Tiết Bắc Phàm giơ ngón tay chỉ dưới cầu, thấp giọng nói với Tiểu Đao: “Ở đây có một chiếc thuyền. Có vẻ như tên lái thuyền đi ăn cơm hết rồi.”
Tiểu Đao mở miệng: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiết Bắc Phàm nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đang cập vào bờ, cầm lấy cây sào ở đuôi thuyền nhẹ nhàng rời khỏi bờ, thuyền chậm rãi đi đến vòm cầu. Hắn quay đầu lại ngoắc tay với Tiểu Đao: “Lại đây.”
“Ngươi muốn chết à, dám trộm thuyền của người ta!”
“Dạo một vòng rồi sẽ trả lại cho họ.” Tiết Bắc Phàm dụ dỗ Tiểu Đao: “Không ngồi thuyền sẽ không thấy hết cảnh đẹp ở Giang Nam.”
Tiểu Đao suy nghĩ, nhún người nhảy xuống, làn váy vẽ lên không trung một đường cong như viền lá sen đầy xinh đẹp, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống cầu. Vững vàng đáp trên đuôi thuyền, khẽ đập nhẹ vào mui thuyền: “Nhà đò, lái đi.”
Tiết Bắc Phàm cười, xắn tay áo dùng sào đẩy thuyền về phía trước…
Đi qua con sông nhỏ hẹp, với hai bên là hai bức tường trắng xám, những ô cửa sổ bằng gỗ cùng mái ngói đen, trên sông là các ngôi nhà, dưới sông là những hình ảnh phản chiếu bầu trời, cũng không khác gì khi đứng từ trên bờ nhìn xuống.
Ở đầu thuyền, Tiểu Đao mặc váy trắng cầm ô đỏ, ở cuối thuyền, Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng khéo léo đẩy sào, xung quanh là tiếng mưa rơi trong im lặng.
Thuyền vừa lượn một vòng, Tiểu Đao nghe thấy một âm thanh con nít ngây thơ la lên: “Tiểu nữ tử!”
Tiểu Đao nâng ô lên, để lộ khuôn mặt nàng, cách đó không xa là một khu nhà có cửa sổ quay về hướng dòng sông, một cậu bé mũm mĩm cầm một cái chén viền xanh da trời lớn, trong bát đựng những chiếc sủi cảo nóng hổi, cánh tay cầm chiếc đũa vẫy chào nàng.
Tiểu Đao lắc lắc con châu chấu nhỏ trong tay, những giọt mưa lất phất rơi trên mặt hồ, chiếc ô đỏ hạ xuống, Tiểu Đao mỉm cười ngọt ngào với cậu bé, cậu bé kia trông thấy liền mở to mắt, ngậm sủi cảo trong miệng, ngây ngốc như đang rơi vào mộng.
Kế đó, một đại thẩm đi tới phía sau cậu bé, nắm lỗ tai kéo vào trong, tiếng trắng mắng mờ hồ vang lên: “Tiểu nữ tử cái gì hả, ngươi chỉ biết học cha ngươi, sớm muộn gì cũng trở thành một tên lêu lổng.”
Tiểu Đao mỉm cười hạ ô xuống.
Tiết Bắc Phàm ở phía sau vừa đẩy thuyền vừa nhìn nàng, từ phía sau chỉ nhìn thấy làn váy ống tay xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển theo mưa gió trên sông.
Tiểu Đao cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, tóc của Tiết Bắc Phàm bị mưa làm ướt, cả bộ y phục màu đen cũng thế… trái ngược với màu đen, khuôn mặt lại trở nên sạch sẽ hơn, giống như một phần tươi cười cùng khôn khéo kia đã bị cuốn trôi đi, dường như chỉ để lại một cái gì đó khôi ngô? Tiểu Đao không muốn nhìn rõ, vội vàng quay đầu lại.
Chiếc thuyền nhỏ phá vỡ chiếc bóng nguyên vẹn trong nước, lẳng lặng di chuyển về phía trước.
Dọc theo dòng sông hìng cung, trong không khí tĩnh mịch vang lên những âm thanh rộn rã ồn ào, hóa ra đã đến gần khu buôn bán.
Khi đi qua con đê, một nữ tử mặc y phục màu đỏ vọt ra từ tửu lầu, đứng bên bờ sông: “Tiết Bắc Phàm, ngươi có mắt không tròng, bản tiểu thư mời ngươi uống rượu ngươi không uống, lại ở chỗ này làm kẻ lái thuyền…”
Nàng còn chưa nói xong, thuyền đã đi xuống dưới cầu, đi trong im lặng.
Tiểu Đao quay đầu lại cười như không cười nhìn hắn: “Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy mời ngươi uống rượu mà ngươi không đi à?”
Tiết Bắc Phàm cười: “Không khí ngày hôm nay không thích hợp để uống rượu, thích hợp để uống trà.”
…
Lão thái thái lập tức dừng ánh mắt trên người Hiểu Nguyệt, tất cả mọi người đều quan sát một phen, mặt mày rạng rỡ.
Tiểu Đao âm thầm quan sát —— mẫu thân hắn có vẻ như là một người mẹ hiền lành.
Quả nhiên, lão thái thái tiến lên kéo tay Hiểu Nguyệt lại quan sát tỉ mỉ một phen. Hiểu Nguyệt bị bà nhìn đến mất tự nhiên, ngoan ngoãn hành lễ: “Lão phu nhân.”
“Ngoan, gọi bá mẫu là được rồi.” Lão thái thái đưa tay khẽ vỗ tay nàng, thấy trên tai có vết chai, liền dùng sức xoa nhẹ: “Cũng giống như ta, đều xuất thân từ khó khăn, tốt!”
Khóe miệng của Tiểu Đao khẽ nhếch lên, Hiểu Nguyệt rốt cuộc có được một người mẹ yêu thương, tốt.
Tiết Bắc Phàm ở một bên nhìn vẻ mặt Tiểu Đao, bật cười, nha đầu này đối với chuyện đó cứ như một người mẹ, cái gì nàng cũng quản.
Lão thái thái nhiệt tình thiết đãi mọi người vào nhà, trong hậu viện đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc. Bà cầm tay Tiểu Nguyệt không chịu buông, dắt nàng ngồi kế bên mình.
Tiểu Đao, Tiết Bắc Phàm vội vàng nháy mắt ra hiểu với Trọng Hoa, Trọng Hoa càng xấu hổ, muốn khuyên nương hắn đừng nhiệt tình như thế, chỉ tiếc trong mắt nương hắn bây giờ chỉ có ý trung nhân của con trai mình.
Hiểu Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ, cũng không hiểu đây là tình huống gì, chỉ cảm thấy mẫu thân của Trọng Hoa quá thương người.
Đến khi rượu quá ba tuần, thức ăn quá năm vị, Trọng Hoa hỏi nương hắn, có biết chuyện ở Tiêu Văn Sơn hay không.
Tổ tiên của Trọng Hoa ba đời đều là người Kim Lăng, nương hắn từ nhỏ đến lớn đã sống ở đây. Vừa nghe con trai hỏi Tiêu Vân Sơn, bà hơi thu lại sự vui vẻ trên mặt, đặt đôi đũa đang gắp đồ ăn cho Hiểu Nguyệt xuống, hỏi: “Con hỏi Tiêu Văn Sơn làm gì?”
“Bắc Phàm muốn tìm vài thứ.” Trọng Hoa đem câu chuyện ném về phía Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm vội vàng tiếp chuyện: “Đúng vậy bá mẫu, vật gia truyền của nhà con, được giấu trong Tiêu Văn Sơn.”
Lão thái thái hơi nhíu mày: “Ồ…”
“Lão thái thái, Tiêu Vân Sơn có vấn đề gì sao?” Hách Kim Phong nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Vẻ mặt của Lão thái thái có chút khó xử: “Trên núi Tiêu Vân sơn, có Sơn Bà.”
Lời nói vừa dứt, Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Không phải núi nào cũng có sườn núi* sao?”
‘sườn núi’ (shānpó) và ‘sơn bà’ (shānpō) có các phát âm giống nhau, từ ‘sơn bà’ đọc xuống giọng ở âm thứ 2, từ ‘sườn núi’ thì không xuống giọng
“Khụ khụ…” Trọng Hoa ho khan, Lão thái thái bị Hiểu Nguyệt chọc vô cùng vui vẻ, vỗ tay: “Quả là một cô nương vui tính… Không phải là sườn núi, mà là sơn bà, bà trong từ bà bà*.”
bà bà: mẹ chồng
Mọi người đồng thanh hỏi: “Sơn Bà là gì?”
“Là một lão yêu bà ở trên núi chuyên ăn thịt những cô gái trẻ.” Lão phu nhân giải thích cho mọi người: “Đầu tiên bắt cô gái đi, lấy máu trước, dùng máu để gội đầu, sau đó sẽ ăn thịt. Còn xương dùng để làm dụng cụ để chứa đựng, còn tóc sẽ thắt thành sợi dây thừng để trói các cô gái khác.”
Mọi người sau khi nghe xong đều thấy lạnh sống lưng.
Lão phu nhân xua tay: “Đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng những năm gần đây quả thật có vài người bị mất tích, cho nên Thái Biện đã cho người niêm phong ngọn núi.”
Trọng mẫu nói xong, trong lòng mọi người liền đập trống liên hồi vài lần —— niêm phong núi?