Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 22 : Dê già gặm cỏ non
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Tiết Bắc Phàm hành tẩu giang hồ đã quen với nhiều cảnh tượng, nhưng vẫn bị giật mình khi thấy bàn tay đó. Vốn định hô một tiếng nhắc nhở Tiểu Đao, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên muốn nhìn gương mặt bị dọa đến khóc của Tiểu Đao, cho nên không mở miệng.
“Bộp” một tiếng.
Tiểu Đao cảm giác có một vật đặt lên đầu vai, bởi lớp vải ngăn cách không dày lắm, nên cảm thấy âm ẩm, nho nhỏ mà lành lạnh. Quay sang, trên vai là một bàn tay.
Bàn tay trắng bệch, gầy guộc, ẩm ướt, còn có hai cọng rêu dính vào.
Tiểu Đao chậm rãi há mồm, đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn bàn tay đang trượt xuống, quay đầu lại nhìn… Thấy rõ! Là một thứ ướt sũng tóc dài ngoằng ngay trước mặt.
“A!” Tiểu Đao lùi lại rất nhanh, tức thì đã lùi đến ôm cổ Tiết Bắc Phàm, “Quỷ nước kìa!”
Tiết Bắc Phàm vừa lòng hả dạ mà ôm lại Tiểu Đao đang “yêu thương ôm ấp” mình, vừa quan sát “Quỷ nước” phía sau nàng. Chẳng qua chỉ là một nữ tử ướt sũng bết đầy nước và máu mà thôi. Nàng mở miệng, giọng cầu xin yếu ớt đến độ khó mà nghe được, “Cứu mạng.”
Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn Tiết Bắc Phàm, “Nàng vừa nói cứu mạng phải không?”
Tiết Bắc Phàm vẻ mặt ai oán nhìn Tiểu Đao, “Giữa thanh thiên bạch nhật, cô lại đi chiếm tiện nghi ta!”
Tiểu Đao vội vàng thả tay nhảy xuống, “Nữ quỷ” phía sau bị đụng phải, ngã ngửa ra sau.
Tiết Bắc Phàm đỡ lấy nàng, hai người phát hiện, nữ tử bị trọng thương đến ngất xỉu.
Lúc này, cách đó không xa truyền lại tiếng người.
Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao đưa mắt nhìn nhau, mang theo cô nương, trốn trên ngọn cây, núp trong tán lá cây rậm rạp, nhìn xuống dưới.
Dưới tán cây có một đội nhân mã đi ngang qua, đều mang theo đao.
“Nơi này có vết máu!”
“Nhất định là ở gần đây, tìm cho ta!”
“Hừm.” Tiểu Đao nháy mắt ra hiệu với Tiết Bắc Phàm, ý bảo hắn nhìn bên ngoài.
Tiết Bắc Phàm theo hướng ngón tay nàng nhìn ra bên ngoại, mới phát hiện thì ra hai người bọn họ đã tới giáp ranh rừng cây. Cảm thấy cánh rừng này thật quỷ dị, hai người quyết định trước tiên dẫn cô nương này đi.
Đợi đến khi hai người an trí cô nương nọ tại một khách điếm, xử lý tốt thương thế, thì sắc trời đã tối.
“Còn tưởng rằng gặp phải quỷ nước, hù bản cô nương rớt nửa cái mạng.” Tiểu Đao ngồi bên cạnh bàn uống trà. Rồi trở mình cô nương định thay y phục ướt sũng, thì thấy một miếng ngọc bội.
Tiểu Đao xăm soi một hồi, khóe miệng hơi cong lên, cầm ngọc bội lắc lắc trước mặt Tiết Bắc Phàm, “Tiết nhị ngươi mau nhìn, bên trên là chữ gì?!”
Tiết Bắc Phàm xoa thái dương, nha đầu kia thật chẳng có phép tắc, lúc gọi hai chữ “Tiết nhị”, còn cố tình nhấn giọng chữ “nhị”.
Tiếp nhận ngọc bội, thấy đó là miếng cổ ngọc xanh nhạt trơn nhẵn, xung quanh khắc hoa văn màu da cam, chạm trổ tinh tế vô cùng. Chính giữa miếng ngọc bội có hoa văn vây quanh, có khắc một chữ “Thái”.
“Thái?” Tiết Bắc Phàm nhíu mày.
“Miếng ngọc bội trị giá ít nhất là một trăm tám mươi nghìn lượng.” Tiểu Đao vừa nói, vừa chỉ cánh tay cô nương gác bên ngoài chăn, “Chiếc vòng phỉ thúy đó cũng là bảo bối, bỏ ra một nghìn hai trăm lượng cũng chưa chắc mua được.” Lại chỉ khuyên tai tên hai tai cô nương, “Trân châu thanh sắc hải, giá trị liên thành.”
“Khụ.” Tiết Bắc Phàm ho khan một tiếng, kéo Thái Biện bị Tiểu Đao hút mất ba hồn bảy vía trở về, khoát tay chặn lại, “Chỉ là tiện tay mà thôi, thái đại nhân không cần khách khí.” Nói xong, dẫn Tiểu Đao đi mất.
“Ai!” Thái Biện nháy mắt ra hiệu với mấy tên đứng ngay cửa, mấy gã thủ vệ lập tức ngăn trở lối đi.
Tiết Bắc Phàm nhíu mày.
Thái Biện đi lên từng bước, cười hỏi Tiểu Đao, “Vị cô nương này, xưng hô thế nào?”
Tiểu Đao vô thức lùi về cạnh Tiết Bắc Phàm, tự nhủ —— dâm tặc a, cái này là thực nha!
Tiết Bắc Phàm cảm thấy buồn cười, nhìn nàng —— đây không phải là dâm tặc, mà gọi là dâm côn*!
dâm côn: côn đồ dâm đãng
Thái Biện thấy hai người “liếc mắt đưa tình”, mới phát hiện ra Tiết Bắc Phàm cò trẻ tuổi lại anh tuấn, âm thầm cười nhạt, quay sang phân phó thuộc hạ, “Đưa nhị vị ân công về phủ, ta muốn đích thân chiêu đãi!” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn Tiểu Đao cười, hài lòng đi ra.
Mấy tên thuộc hạ ai nấy đều cầm đao, nhắc nhở Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao, “Nhị vị, đề nghị nán lại thành Kim Lăng vài ngày, đây là chừa lại chút thể diện cho thái đại nhân.”
Tiết Bắc Phàm sa sầm nét mặt, đây chẳng phải là cường thưởng dân nữ rõ như ban ngày sao?! Hắn cũng không thể mang Tiểu Đao đi, nếu như bị lừa thì làm sao?
Nhưng Tiểu Đao đứng một bên lại xua tay thản nhiên, “Được rồi, chúng ta đi đi.”
Mấy tên thuộc hạ xoay người dẫn đường.
Tiết Bắc Phàm kéo tay áo Tiểu Đao, hạ giọng hỏi, “Cô điên rồi sao, tên dâm côn đó rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cô!”
Tiểu Đao vỗ vỗ bách bảo nang* bên hông, ghé bên tai Tiết Bắc Phàm thì thầm, “Trước khi hành tẩu, nương ta có đặc biệt dạy ta làm thế nào để giáo huấn dâm tặc, để bọn hắn sau này vừa nghĩ đến hai chữ ‘Nữ nhân’ là đái dầm.”
bách bảo nang: một trăm cái túi chứa bảo vật trong đó, ở chương trước có đề cập đến
Tiết Bắc Phàm cả kinh, nhưng khi nghe hai chữ “Nương ta” từ miệng Tiểu Đao nói ra lại rất có sức thuyết phục.
Tiểu Đao cong khóe miệng, “Hơn nữa đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, đúng lúc đến thái phủ tìm kiếm một chút, xem thử thứ đó có ở bên trong hay không.”
Tiết Bắc Phàm lưỡng lự một chốc, thấp giọng dặn Tiểu Đao, “Một hồi nếu hắn làm càn cô kêu ta, lão tử đánh cho hắn từ nay về sau không thể làm trên giường luôn.”
Tiểu Đao vui vẻ “phụt” một tiếng, liếc mắt sang Tiết Bắc Phàm.
Tiết Bắc Phàm đến gần khẽ liếc mắt cười với nàng, chưa bao giờ thấy nụ cười như vậy của hắn, Tiểu Đao cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vội quay mặt đi.
Tiết Bắc Phàm giúp nàng thả phần tóc hai bên tai xuống, che đi hai tai và cổ.
Tiểu Đao khó hiểu nhìn.
Tiết Bắc Phàm thấy vậy thì thấp giọng nói, “Che một chút, xinh như vậy không nên để dâm côn tùy tiện nhìn.”
Hai tai Tiểu Đao đỏ bừng, xấu hổ quay sang mắng một câu, “Dâm tặc chết dẫm.”