Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 23 : Độc nhất tâm đàn bà
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Trạch viện của Thái Biện, thật sự rất hợp với hai chữ “cực giàu”, không tận mắt thấy thì không biết được “du thủy*” thật sự tồn tại, tụy đẹp nhưng vẫn có chỗ dung tục.
*ở đây nguyên bản là du thủy đấy, nhưng có nghĩa là béo bở ám chỉ những thu nhập không chính đáng nhưng vì thấy nếu để vào thì kì quái quá, Y Đình bảo để vậy luôn cho hợp~
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm bước vào nhà đã vừa lúc đốt đèn, hai người bị mời đến một hoa viên nhỏ ở hậu viện, trong viện đặt một cái bàn, một nha hoàn dâng một ấm trà thơm phức qua, nói cho hai người, “Nhị vị chờ một chút, lão gia sẽ ra ngay.”
Tiểu Đao gật đầu, Tiết Bắc Phàm đưa mắt quán sát sân viên. Tiểu viện vô cùng tinh xảo, thược dược được trồng đầy cả sân, hoa đều được trồng trong chậu, hoa nở rất đẹp, nhưng gốc hoa lại không vững chắc.
Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm mấy bông hoa một hồi, khiến Tiểu Đao chú ý.
Tiểu Đao ngửi ngửi ly trà, thấy không có gì khác thường, bưng chén hớp qua, vừa hỏi, “Thích hoa thược dược sao?”
Tiết Bắc Phàm không trả lời mà chỉ cười hỏi lại nàng, “Nương cô đối với hoa có am hiểu không?”
Tiểu Đao mỉm cười, “Với hoa thì không nhưng trồng hoa thì có.”
“Vậy người nói thế nào?” Tiết Bắc Phàm hiếu kỳ hỏi.
“Ừm, nương ta nói, phàm là hoa trong viện người trồng chỉ cần hoa tươi không muốn hoa héo, bởi vì con người chỉ muốn cùng hưởng phú quý chứ không muốn cùng chung hoạn nạn.” Tiểu Đao bắt chéo chân, tay chống má nhìn Tiết Bắc Phàm, “Nương còn nói, nam nhân thích trồng hoa so với nam nhân thích hái hoa đáng tin hơn, nam nhân thường đau lòng trong tình trường không bằng một nam nhân ngốc như khúc gỗ biết săn sóc người khác.”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu cười, “Ta thấy nương cô toàn dạy cô những điều về nam nhân, vậy có dạy cô nữ nhân thì thế nào không?”
Tiểu Đao nhún vai thản nhiên trả lời, “Đương nhiên là có dạy.”
“Ta lại thấy hứng thú với chuyện này hơn.” Tiết Bắc Phàm cũng chống cằm nhìn nàng, “Nói nghe thử chút đi.”
“Ta chính là nữ nhân mà.” Tiểu Đao cười, “Nương nói, nữ nhân chỉ cần làm được tám chữ, là có thể hiểu thấu những nữ nhân khác.”
Tiết Bắc Phàm nhướng một bên mày, cảm thấy bản thân sắp được nghe những lời quý hơn của trời nên vội hỏi ngay, “Tám chữ gì?”
Tiểu Đao híp mắt cười bưng chung trà uống một ngụm, “Đồng cảm cảnh ngộ, đồng bệnh tương liên.”
Dứt lời, không đợi Tiết Bắc Phàm phát biểu ý kiến, bên ngoài truyền vào tiếng cười của Thái Biện.
Tiểu Đao nhìn ra ngoài, Tiết Bắc Phàm thấp giọng hỏi, “Nương cô có từng dạy cô cười thế nào không?”
Tiểu Đao nhíu mày, không hiểu rõ câu hỏi, “Cười cái gì?”
Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao một chút, có lẽ là đêm nay thật tối, Tiểu Đao không nhìn thấy rõ thần sắc trên mặt Tiết Bắc Phàm, nói như thế nào nhỉ —— là tự tin chắc chắn? Hay là lạnh lùng khinh thường?
“Người cười trước rồi mới nhìn người, không thể tin, còn người nhìn người sau mới cười, cô có thể cười với hắn.” Tiết Bắc Phàm nói xong, nhẹ nhàng hất cằm, ý bảo Tiểu Đao trông ra cửa nhìn.
“Hừ, chờ lão gia chơi đùa với ngươi xong, ta sẽ cắt hết gân cốt ngươi, lột da ngươi, uống máu ngươi, rạch nát da mặt ngươi!” Thất Di thái nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nghĩ mình có một tướng công trẻ tuổi anh tuấn sao, rất tốt sao? Không chừng đang đùa giỡn với nữ nhân khác sau lưng ngươi!”
Tiểu Đao cũng lưới oán nàng, đây là oán phụ chân chính của gia đình quyền thế, là oán tới mức này đây.
Bất quá, có một điềm khiến Tiểu Đao lưu ý, nàng vừa nói cái gì mà năm đó còn trẻ… Nha đầu này cũng chỉ mười mấy là cùng, cái gì mà năm đó?
Thất Di thái thỏa sức mắng mỏ, rồi đứng lên, ra khỏi phòng thì không quên đóng cửa, xoay người phân phó một nha đầu, “Theo đó mà làm.”
“Dạ, thất phu nhân.”
Thất Di thái điềm nhiên rời viện.
Đợi bọn họ đi mất, Tiểu Đao ngồi dậy, trước tiên là lắc lắc đầu, vừa nãy thất Di thái bứt vài sợi tóc của nàng, đau muốn chết.
Sau khi đứng lên, Tiểu Đao tỉ mỉ quan sát khắp gian phòng, đôi con ngươi linh hoạt, lấy bách bảo nang bên hông ra, chuẩn bị chốc nữa trừng trị Thái Biện.
Ở tiền viện, Thái Biện còn đang cùng Tiết Bắc Phàm uống rượu, Tiết Bắc Phàm có vẻ rất lo lắng, một chốc lại nhìn cửa viện.
Thái Biện cười thầm —— tiểu tử nhà ngươi, từ nay về sau, nương tử sẽ không phải của ngươi nữa đâu. Lại nói, có thể cưới được một mỹ nhân như vậy, tiểu tử này thật đúng là có phúc khí.
Đang nghĩ ngợi, một nha hoàn vội chạy tới, hành lễ bẩm báo, “Lão gia, thất phu nhân lệnh tiểu nữ báo với tiết công tử, Tiết phu nhân không chịu nổi rượu, nói cảm thấy khó chịu, phu nhân đã gọi kiệu trở về khách điếm trước rồi ạ.”
“A?” Tiết Bắc Phàm cả kinh, đứng lên chắp tay nhìn Thái Biện, “Thái đại nhân, ta…”
“Chậc, không sao không sao.” Thái Biện khoát tay áo, qua quýt cáo từ như muốn đuổi cổ Tiết Bắc Phàm, “Tiết công tử hãy nhanh trở lại, kiệu đi cũng không nhanh, có thể đuổi theo được đấy.”
“Vậy xin cáo từ.” Tiết Bắc Phàm xoay người vội đi.
Thái Biện nhếch méo cười tà, chà xát hai tay quay đầu lại nói với nha đầu, “Dặn dò đám người dưới, xung quanh hậu viện không được có người, không được để bất cứ âm thanh nào quấy nhiễu!”
“Dạ, lão gia.”
Nha hoàn vừa đi mất, Thái Biện khẩn cấp xoa xoa tay đến ngay sân viện nơi ở của Tiểu Đao, trong miệng niệm niệm mấy chữ, “Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!”
Mà lúc này, Tiết Bắc Phàm cũng không đi, hắn vừa ra khỏi Thái phủ đã quẹo sang một ngõ trở vào, đứng trên tường tung người hai ba bước đã đuổi kịp Thái Biện, lặng lẽ theo hắn.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm cái gì mà tiểu mỹ nhân.
Tiết Bắc Phàm thầm cười nhạt, đáy mắt dâng lên sát ý, mặt kệ hôm nay có tìm được long cốt ngũ đồ hay không, chắc chắn sẽ làm thịt ngươi. Giống như nha đầu kia thường nói —— coi như vì dân trừ hại!