Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 5 : Trừng trị kẻ bạc tình
Ngày đăng: 20:03 18/04/20
Nhan Tiểu Đao đứng dưới nhã gian, nhìn thấy Sài Tử Diệu thì không thể kiềm chế cơn tức giận, nhíu mày, nàng ghét nhất những kẻ bạc tình!
“Này.”
Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao ngoắc, “Lại đây ngồi.”
Tiểu Đao sau khi ngồi xuống liền hỏi hắn, “Vì sao ngươi không nói rõ cho Hách Kim Phong?”
“Tên Hách Kim Phong với cô thật có chút giống nhau.” Tiết Bắc Phàm hờ hững nói một câu, Tiểu Đao cả kinh trợn tròn mắt, liền nghe hắn nói tiếp: “Ta còn chưa mở miệng, ác lang liền nhào tới mắng.”
“Ngươi mới là lang, đại sắc lang.” Tiểu Đao vừa cầm đũa chờ đồ ăn, vừa hỏi Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, Thẩm Tinh Hải không ở đây, sao phải đeo mặt nạ?”
Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Thiếu chủ đã phân phó, ở nơi đông người thì phải đeo mặt nạ.”
“Vì cái gì?”
“Là quy củ.”
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm liếc mắt (đưa tình) nhìn nhau một cái — Tên Thẩm Tinh Hải kia vậy ra là tra tấn thuộc hạ, chứ không phải là có cừu oán?
“Vậy cô làm sao ăn cơm đây?” Tiểu Đao đánh giá mặt nạ của nàng: “Bằng không thương lượng cùng Thẩm Tinh Hải xem? Như vậy cũng thuận tiện hơn.”
“Không hề bất tiện, ta quen rồi.” Hiểu Nguyệt hình như không sao cả, “Từ nhỏ ta đã đeo rồi.”
“Từ nhỏ?!” Cơn giận trong lòng Tiểu Đao lại tới, “Hắn vì sao lại đối đãi với cô như vậy?!”
“Ta từ nhỏ đã bán mạng hầu hạ cho thiếu gia. Lão phu nhân rất nghiêm khắc, nói nếu Thiếu chủ bên người có hầu gái sẽ bị người khác đàm tiếu, cho nên phải mang mặt nạ, ăn mặc như nam tử, lâu ngày thành thói quen.” Hiểu Nguyệt nói xong, không quên lại thêm một câu, “Thiếu chủ đối với ta tốt lắm.”
Tiểu Đao hoàn toàn không còn cách nào khác, cái này mà gọi là tốt, vậy thì cái gì không tốt?
Tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên, Tiểu Đao thấy không giống những món đã gọi, buồn bực, “Chúng ta không gọi mấy món này.”
“Chủ nhân đã phân phó, Tiết công tử là khách quý, phải được chiêu đãi đặc biệt.” Tiểu nhị cung kính trả lời.
Tiểu Đao đánh giá Tiết Bắc Phàm, tên dâm tặc này quan hệ không đơn giản nha?
Tiết Bắc Phàm nhìn đồ ăn không chút hứng thú, một tay cầm chung rượu, một tay gắp thức ăn cho Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt. Lại để ý thấy hầu bao của Tiểu Đao phình lên, tựa hồ trang bị không ít vật này nọ, Tiết Bắc Phàm hỏi, “Nhan Như Ngọc năm đó trộm khắp thiên hạ không biết bao nhiêu bảo bối, trên người cô đem theo không ít? Lấy ra cho ta mở mang tầm mắt đi?”
Tiểu Đao trợn mắt, “Đúng vậy, khói độc, xà độc, độc bò cạp rất nhiều, ngươi có muốn xem không?”
Tiết Bắc Phàm tránh sang một bên, giơ đũa lên ngăn lại.
“Khụ khụ. . . . . .”
Trọng Hoa bị hắn chọc cười, gật đầu, “Đúng đúng, chính là liếc mắt đưa tình.”
Tiểu Đao xấu hổ cúi đầu nhìn chén canh đang cầm, thổi cho bớt nóng, Tiết Bắc Phàm ngồi đối diện trông có vẻ thản nhiên, dù sao cũng là dâm tặc da mặt rất dày. Hắn cầm thìa còn cùng Hách Kim Phong khách sáo, “Có Hách thần bộ hỗ trợ nhất định làm được không ít chuyện lớn, bất quá trước khi trở về Bắc Hải phái, ta muốn đến nơi khác.”
“Đến nơi nào?”
“Chúng ta muốn tìm Long Cốt Ngũ Đồ, không bằng Hách thần bộ theo bọn ta đi?”
Hách Kim Phong hơi hơi nhíu mày, “Vì sao phải đi tìm? Không phải là điều tra cái chết của Tiết Bắc Hải sao?”
“Đại ca của ta chỉ sợ cũng là bởi vì Long Cốt Ngũ Đồ mà mất mạng.” Tiết Bắc Phàm lắc đầu thở dài một tiếng, “Đại ca của ta cả đời nhân nghĩa, giúp đỡ mọi người, chưa bao giờ tính kế người khác. . . . . .”
“Phụt!”
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao đang phun xương đầu cá ra bên ngoài, bên ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu phụ họa, “Đúng vậy! Tiết Bắc Hải chính là người tốt! Vong ân phụ nghĩa, trả đũa, âm mưu tính kế vân vân y sẽ không làm nha. Ai nha! Con cá này thiệt nhiều xương.”
“Khụ.” Tiết Bắc Phàm nhịn cười ho khan một tiếng, cũng không không biết xấu hổ mà tiếp tục, vung tay lên, “Tóm lại đại ca của ta là người ngàn lần vô tội, phải tìm ra hung thủ, trước hết phải tìm được Long Cốt Ngũ Đồ.”
Hách Kim Phong nghe xong, biết Tiết Bắc Phàm đã có manh mối, liền gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta liền bồi hai vị đi một chuyến.”
Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao cười xấu xa – Kiểu này xem ra cô không chạy được nữa!
Tiểu Đao đánh vào không khí, song gió chưa qua phong ba đã đến, mặc kệ thế nào, tóm lại nàng tuyệt đối không đi Cửu Châu Long Đàm!
Lại ăn trong chốc lát, chợt nghe tiếng vỗ tay truyền đến.
Tiểu Đao ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, “Chuyện gì vậy?”
“Có lẽ là Phong Vô Ưu ra đánh đàn .”
“Chúng ta đi lên nhìn xem?” Tiểu Đao rất muốn thấy diện mạo của Phong Vô Ưu như thế nào, nàng ta chính là võ lâm đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết a.
“Thuê một nhã gian lầu hai phải trả một trăm lượng bạc mới được đi lên.” Trọng Hoa nhắc nhở Tiểu Đao, “Ăn cơm trả tiền còn muốn tính thêm.”
“Đắt vậy sao?” Tiểu Đao nhíu mày, nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi không mời khách?”
Tiết Bắc Phàm nhếch miệng, một tay giữ cằm chậm rãi nói một câu, “Trên đời này, ta chỉ có hứng thú với bảo vật vô giá, công khai vật giá, sẽ không thú vị.”