Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 60 : Kìm lòng không đậu
Ngày đăng: 20:05 18/04/20
Thông thường mà nói, không thể đắc tội với nữ nhân, lại càng không thể đắc tội nữ nhân tâm địa ác độc. Nhan Tiểu Đao đắc tội Phong Vô Ưu, tất nhiên đã dự đoán được nàng sẽ trả thù mình, bởi vậy sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi lúc mọi nơi đều có thể bị ám toán.
Có điều cứ trông trái ngóng phải cũng không thấy nữ nhân kia đến trả thù, Tiểu Đao nhận thấy tình hình có vẻ không ổn. Nàng ta nhất định có chuyện gì đó cần phải xử lý trước, quan trọng hơn cả âm mưu dương mưu này, bởi lẽ đã lâu như thế mà cũng không thấy xuất hiện.
Công việc trong Bắc Hải phái cũng không nhiều, Tiết Bắc Phàm vừa mới trở về cũng không có uy tín gì, ai cũng nhìn ra được, các đại đường chủ cùng trưởng lão cũng không có dự định tiếp đãi hắn.
Bản thân Tiết Bắc Phàm trái lại không sao cả, Tiểu Đao thì lại thấy có chút không vừa mắt, bất quá cũng không liên quan đến chuyện của nàng, nàng cũng không muốn gặp mấy lão nhân thích quy củ này.
Mặt khác, hai ngày này có lời đồn nói rằng Nhan Tiểu Đao là nữ nhi của Nhan Như Ngọc, xuất thân là nữ tặc.
Lại nói tiếp, Tiểu Đao coi như hiểu rất rõ, ba phần diện mạo bảy phần ăn mặc, bất quá người an ủi người thường chẳng có tác dụng, quan trọng là thân phận quyết định giá trị con người, vị trí quyết định mặt mũi. Một nam nhân khi chỉ có phong lưu tiêu sái, cơ bản chỉ hấp dẫn một vài nữ nhân, nhưng một nam nhân ngoại trừ vẻ ngoài phong lưu tiêu sái lại còn thêm thân phận tôn quý gia tài bạc triệu, như vậy sẽ lại kéo thêm một đám nữ nhân khác chú ý.
Tiết Bắc Phàm thường ngày cà lơ phất phơ, tuy rằng diện mạo võ công đều tốt, nhưng nữ nhân đứng đắn muốn lựa chọn vị hôn phu tốt phần lớn đều chướng mắt hắn. Nhưng hôm nay không giống xưa, bên dưới hắn là vị trí đương gia tương lai của Bắc Hải phái, bên trên thì kim quang lấp lánh. Hắn trở về không được mấy ngày thì thư tín ngỏ ý kết thân nối liền không dứt. Hôm nay bái thiếp, ngày mai thiệp mời, không phải người đến thì là mời đi, cổng và sân của Bắc Hải phái vốn vắng vẻ đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Bất quá, Tiết Bắc Phàm tựa hồ cũng không để tâm chuyện này, tất cả đều để cho hạ nhân đuổi đi, bản thân một chút bộ dạng của chưởng môn cũng không có, đi theo phía sau Nhan Tiểu Đao ra ra vào vào, không phải giúp cầm chân gà thì chính là xách rổ giùm, thấy như thế trưởng lão chỉ biết lắc đầu, so với bộ dạng chí lớn ổn trọng thành thục của Tiết Bắc Hải trước đây, thật sự là kém quá xa.
Chiều hôm nay, Tiểu Đao ăn cơm xong, gặm một quả lê chua, vừa chép miệng, vừa mệt mỏi lảo đảo vào phòng.
“Hình như trời trở lạnh rồi.” Tiểu Đao vào cửa liền thấy Hiểu Nguyệt đang bối rối nhìn chằm chằm cái giường thở dài.
“Hửm?” Tiểu Đao lại gần nhìn thử, lập tức há hốc miệng, “Hiểu Nguyệt, cái này là cô mua của thợ săn hay sao mà có được hay vậy?”
Vừa nói, vừa vươn tay sờ. . . . . . Trên giường vài tầng áo lông trắng đen, màu tro, màu vàng hay sặc sỡ các loại kiểu dáng đều có, đều rất cầu kỳ đẹp mắt, Tiểu Đao thật muốn leo lên lăn một vòng.
“Ấy, từ từ.” Hiểu Nguyệt túm lấy Tiểu Đao, “Ta muốn trả lại cho Trọng Hoa!”
Tiểu Đao khó hiểu, sửng sốt một lúc lâu, kinh ngạc, “Đều là Trọng Hoa tặng sao?”
Hiểu Nguyệt nhíu mày gật đầu.
Tiểu Đao liền giật giật khóe miệng, “Oa, hắn không phải đem áo lông trong thành mua hết đấy chứ? Những người khác chắc sẽ bị lạnh chết!”
Hiểu Nguyệt cũng lắc đầu, “Lát nữa ta sẽ đem trả lại, quá lãng phí.”
Tiểu Đao rút ra một cái áo màu trắng bằng da hồ ly, đưa cho Hiểu Nguyệt khoác thử, “Cái này trông rất đẹp, cô giữ lại cái này đi.”
Hiểu Nguyệt ngắm một hồi liền mếu máo, “Đắt quá!”
Tiểu Đao vui vẻ, đem một đống áo còn lại bỏ vào rương, gọi hai hạ nhân khiêng tới cửa, vừa quay đầu lại hỏi Hiểu Nguyệt, “Còn gì không?”
Hiểu Nguyệt gật đầu, chỉ chỉ tủ quần áo.
Tiểu Đao chạy tới mở cửa tủ ra, “Rầm” một tiếng . . .
“Á!”
“Tiểu Đao!” Hiểu Nguyệt vội vàng chạy đến, kéo Tiểu Đao đang bị vùi lấp trong đống quần áo.
Tiểu Đao khó khăn bò ra, thở hổn hển, “Không thể tin nổi Trọng Hoa!”
Hiểu Nguyệt ngồi xổm một bên cười.
Tiểu Đao nâng cằm, “Cũng do Trọng Hoa không biết làm thế nào để khiến cô vui vẻ, ai, tướng công như thế tìm rất khó đó!”
“Ta bảo chàng lấy lại nhé?”
“Đừng!” Tiểu Đao giữ chặt Hiểu Nguyệt, “Tốt xấu gì cũng là hắn mua cho cô, trả lại cho hắn, hắn sẽ mất hứng, hơn nữa, trả lại sẽ không đáng giá, mua bán lỗ vốn như thế thì không được! Chờ ta tính đã.”
Nói xong, Tiểu Đao từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra một bàn tính bằng vàng tinh xảo, bắt đầu lạch cạch gẩy mấy hạt châu trên bàn tính.
“Khụ khụ. . . . . .”
Chưởng quầy thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Phong Vô Ưu sắc mặt trắng xanh.
Tiểu Đao kinh hãi nhìn nàng, “Cô bị sao vậy? Mặt sưng giống như cái đầu heo, nếu không nghe tiếng, ai biết cô là Phong Vô Ưu, Phong đại mỹ nhân a!” Nói xong, quay đầu lại hỏi Hiểu Nguyệt, “A? Chúng ta vừa rồi còn nói với nhau, nữ nhân đầu heo ngốc kia sao lại đến nơi lịch sự tao nhã này mua đai lưng làm gì a? Trực tiếp cắt da heo của chính mình làm đai lưng không phải được sao!”
Hiểu Nguyệt cắn răng nhịn cười gật đầu, nàng tuy rằng thành thật, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu được ý của Tiểu Đao, nói theo, “Đúng vậy, vừa rồi ta cũng không nhận ra được, còn tưởng rằng sáng nay chúng ta cùng nàng cãi nhau, nàng mang theo một đám đồ tể giết heo tới tìm chúng ta phiền toái đó!”
“Ta phi!” Vị thiên kim trúng một bạt tai khi nãy, nửa bên mặt đã sưng lên giậm chân mắng, “Ngươi dám nói bổn tiểu thư là kẻ giết heo hả?!”
“Cho nên mới nói là nhận nhầm người rồi!” Tiểu Đao vẻ mặt xin lỗi, vừa hỏi Phong Vô Ưu, “Hây da, Phong lão bản, mặt của cô mới một đêm làm sao lại sưng thành cái dạng này vậy? Chậc chậc, thật là dọa người!”
Mấy tiểu nhị từ lúc đầu đã cảm thấy được Phong Vô Ưu hình như là có chút béo, bây giờ nhìn lại, đều che miệng khe khẽ nói nhỏ, quả thật là sưng phù, nhất là gương mặt.
Phong Vô Ưu đã quen được gọi là đại mỹ nhân bây giờ bị nói thành như vậy làm sao chịu được, nàng ta chính là sợ mất mặt mới chọn xuất hiện vào buổi tối, hiện giờ bị mấy tiểu nhị nhìn chằm chằm, tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Tiểu Đao một bên vẫn tiếp tục nói mát, “A, Phong lão bản, ta chỉ cho cô một phương thuốc cổ truyền trị mặt sưng, chắc chắn thuốc đến bệnh trừ!”
Phong Vô Ưu hung tợn nhìn nàng.
“Có biết cái gì trị sưng hay nhất không?” Tiểu Đao cười xán lạn, “Là mật ong, mật ong đó! Tốt nhất là mật lấy từ tổ ong vò vẽ, cái đó trị sưng là hay nhất, hẳn là cô biết cách lấy nó mà nhỉ?”
Nói xong, Tiểu Đao không thèm đếm xỉa tới Phong Vô Ưu đang tức đến không thể nói được gì, tự mình kéo tay Hiểu Nguyệt rời khỏi, vừa quay đầu lại nói với thiên kim đang trợn mắt há mồm, “Khi nào về nhà, nhớ nói cho cha ngươi biết, nhớ nói rõ hôm nay người đánh ngươi chính là muội tử của Ngụy Tân Kiệt, thật đúng là đánh lộn người, ngày khác nhất định đến nhà giải thích!”
Nói xong, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt ra cửa. . . . . . Ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong trà lâu cách đó không xa, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa không biết khi nào đã ngồi ở đó. Ngẩng mặt vắt chân đang xem diễn, hai người bọn họ ban đầu theo dõi chủ yếu là vì muốn chơi đùa, muốn lén lút xem hai nha đầu mua cái gì, thuận tiện bảo hộ hai nàng an toàn. Vừa thấy mấy món đồ Hiểu Nguyệt mua đều là cho nam nhân, khóe miệng của Trọng Hoa đã kéo đến tận mang tai, trong lòng rất sung sướng. Tiết Bắc Phàm nguyên bản không hứng thú lắm, nhưng thấy Tiểu Đao chọn đai lưng, cũng có chút kinh hỉ, thật khéo, còn có trò hay để xem.
Trọng Hoa lắc đầu tán thưởng, “Lần đầu tiên ta thấy Phong Vô Ưu bị người khác chỉnh thành như vậy, nha đầu kia ghê gớm thật.”
Tiết Bắc Phàm cũng cười, “Cho nên ta rất thích, rất vui vẻ, nhìn nàng nhiều một chút liền cảm thấy cuộc sống thực sự rất có hứng thú.”
Nói xong, hai người giơ cái chén hướng Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nâng cốc.
Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao cũng có chút xấu hổ, vặn tay, nhăn nhó đến chỗ hai người, Tiểu Đao nhấc chân liền đá ghế củaTiết Bắc Phàm, “Sao khi nãy chàng không xuất hiện?”
“Oa. . . . . .” Tiết Bắc Phàm muốn cười, “Nàng còn muốn ta ra mặt giúp sao? Phong Vô Ưu đời này cũng chưa từng bị người khác chà đạp như vậy.”
Tiểu Đao ngẩng mặt, một bên, Hiểu Nguyệt đưa đai lưng cho Trọng Hoa thử, gương mặt Trọng Hoa đỏ bừng vì hạnh phúc giống như là muốn làm nóng cả không khí xung quanh
Tiết Bắc Phàm liếc liếc mấy túi nhỏ trong tay Tiểu Đao, hỏi, “Mua cái gì vậy?”
Tiểu Đao quay mặt nhìn ra xa, bỗng nhiên chìa tay đem một cái túi nhỏ nhét vào tay Tiết Bắc Phàm, sau đó xoay người bỏ chạy.
Tiết Bắc Phàm khóe miệng sớm nhịn không được nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, mở túi ra nhìn, quả nhiên là cái đai lưng kia. Cười đuổi theo, “Ai, giúp ta đeo đi!”
“Nghĩ hay nhỉ!” Tiểu Đao vội vàng đỏ mặt bỏ chạy.
Trọng Hoa cũng xong việc, ôm Hiểu Nguyệt cầm bao lớn bao nhỏ trở về.
Phong Vô Ưu chậm rãi từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy Tiết Bắc Phàm cùng Nhan Tiểu Đao chạy đằng xa. . . . . . nét cười trên mặt Tiết Bắc Phàm, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua. Nàng thậm chí cũng không biết thì ra người nọ cũng có thể cười như vậy, cười đến chói mắt, rất chói mắt.
.
oOo
Chú thích:
[1] Cửu Thiên Huyền Nữ: nói nôm na thì cũng chính là Tây Vương mẫu trong truyền thuyết thần linh của Trung Hoa, ở Việt Nam cũng có tương truyền về Cửu Thiên Huyền Nữ. Có người bảo Cửu Thiên Huyền Nữ là Vương Mẫu nương nương hay Mẫu Thượng Thiên, cũng có người nói là Mẫu Liễu Hạnh, thuộc hàng Tứ phủ trong Đạo Mẫu Việt Nam.