Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 61 : Hôm nay, ngày mai
Ngày đăng: 20:05 18/04/20
Nhan Tiểu Đao tính toán, cộng thêm lần trước nữa, bản thân đã giáo huấn Phong Vô Ưu hai lần, người ta nói nhất quá tâm, Phong Vô Ưu có thể có địa vị như hôm nay hẳn là sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy, xem ra bản thân mình mấy ngày nên cẩn thận một chút.
Vì thế, Tiểu Đao bắt đầu càng thêm cẩn thận dè dặt hơn, trước khi ăn cái gì đều lấy ngân châm thử một lần, ngày thường cũng chợp mắt ở trên tháp phơi nắng, ăn chút đồ ăn vặt, dự định dưỡng béo một hai cân, sống qua mùa đông.
Tiết Bắc Phàm ngày hôm đó sau khi xử lý xong mọi chuyện, bị một đám trưởng lão gây sức ép đến nỗi đầu óc choáng váng, não cũng muốn căng ra, thật vất vả thoát thân liền định đi tìm Tiểu Đao xuất môn ăn một bữa cơm. Đẩy cửa ra. . . . . . Liền nhìn thấy Nhan Tiểu Đao đang tựa vào nhuyễn tháp, chân gác lên giàn hoa. Trên cái giàn không có bông hoa nào cả, mà là một con mèo tam thể béo ú đang nằm úp sấp. Chân Tiểu Đao để dưới bụng con mèo khều khều, trên bụng để một cái rổ nhỏ, trong tay cầm một túi đựng quả hồ đào đầy ắp, đang chóp chép ăn quả hồ đào. Ánh nắng mặt trời từ từ chiếu đến chỗ nàng, Tiểu Đao sưởi nắng đến thích thú, híp mắt, trên đầu gối còn đặt một quyển sách.
Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên rất muốn cười, nha đầu kia có khi nào là miêu tinh chuyển thế không?
“Nàng thật đúng là thoải mái.” Tiết Bắc Phàm tới bên cạnh Tiểu Đao ngồi xuống, duỗi chân, “Ta mệt quá.”
Tiểu Đao “Rộp” một tiếng, cắn bể một hạt hồ đào, lấy nhân ra, khoát tay gọi hắn, “Há miệng.”
Tiết Bắc Phàm há miệng, Tiểu Đao nhắm ngay miệng hắn ném vào.
“Ưm, hạt hồ đào nơi này nhỏ như vậy sao, nhân cũng không ngọt thơm.” Tiết Bắc Phàm vươn tay cầm một hạt ném lên trời rồi chụp lấy, “Chờ ta rảnh sẽ dẫn nàng đi núi Lâm An ăn.”
“Khi nào thì chàng có thời gian rảnh chứ? Quả này khi trời lạnh mới ăn được, lúc này đi là hợp lý nhất, nếu chờ trời nóng thì không ăn được nữa.”
“À. . . .” Tiết Bắc Phàm chỉ cười khổ một tiếng, “Hình như sắp tới ta đúng là không có cách nào thoát thân được.”
Tiểu Đao nhìn hắn chằm chằm, ngoắc lại gần hỏi, “Đúng rồi, Phong Vô Ưu gần đây đang làm gì vậy?”
Tiết Bắc Phàm ngẩn người, nhìn Tiểu Đao, “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến nàng ta?”
“À. . . . Ta không hiểu, rõ ràng chàng chán ghét nàng ta như vậy, hiện tại đại ca chàng cũng không ở đây, vì sao không đuổi nàng đi?” Tiểu Đao phủi vỏ hồ đào dính trên tay, vươn tay ôm con mèo béo kia khỏi chân, có chút khó hiểu hỏi Tiết Bắc Phàm.
“Nếu có thể đuổi nàng, ta đã đuổi từ sớm rồi.” Giọng nói của Tiết Bắc Phàm có chút bất lực, “Thế lực của nàng ta ở Bắc Hải phái rất phức tạp, mặt khác, nàng ta còn nhiều giá trị lợi dụng. Năm đó người đại ca ta cưới là Tô Cơ, làm cho rất nhiều trưởng lão vô cùng căm tức, vốn dĩ bọn họ muốn để cho đại ca và Phong Vô Ưu thành hôn với nhau.”
“Nhưng không phải Phong Vô Ưu coi trọng chàng sao?” Tiểu Đao không rõ.
“A, nha đầu nàng thật là, con mắt nào của nàng nhìn thấy Phong Vô Ưu có tình ý với ta hả?”
“Hai mắt đều thấy!” Tiểu Đao lấy tay chỉ hai mắt của mình, “Hơn nữa, nếu không thích chàng làm gì phải đối nghịch với chàng như vậy?”
Khóe miệng Tiết Bắc Phàm khẽ giật giật, “Nàng với đại ca, nhất định đang che giấu ta cái gì đó.”
“Vậy chàng cũng không biết khối Long Cốt cuối cùng cốt ở đâu chứ gì?” Tiểu Đao liếc hắn, “Chúng ta đã đến Bắc Hải phái vài ngày rồi vì sao còn chưa tìm ra?”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng, “Ta vẫn chưa nghĩ ra, nàng để cho ta suy nghĩ hai ngày xem sao.”
Tiểu Đao nheo mắt lại, “Sao hả? Ấp a ấp úng, hai ngày trước còn nói hôm nay sẽ trả lời? Có quỷ mới tin chàng!”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, tự mình đứng dậy, “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”
“Ta không đi!” Tiểu Đao ôm con mèo béo nằm xuống, “Ta ăn no rồi, phải ngủ một giấc.”
“Nàng đừng có lười như vậy chứ, ra ngoài đi lại một chút, nếu không đi thì eo nàng sẽ càng ngày càng thô đó!”
“Chàng!” Tiểu Đao thuận tay đem con mèo béo ném vào người Tiết Bắc Phàm, “Dám nói ta eo thô hả?!”
“Ra ngoài đi dạo đi, hôm nay thời tiết rất đẹp!” Tiết Bắc Phàm đem con mèo béo thả lên giàn hoa, ngoắc tay với Tiểu Đao, “Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt đi xa rồi biết không?”
“Đi xa?” Tiểu Đao có chút tò mò.
“Trên núi, phía sau có một vườn cây ăn quả.”
Tiểu Đao cả kinh, Tiết Bắc Phàm cùng nàng nhảy xuống khỏi Vô Ưu lâu.
“Tiết Bắc Phàm!” Phong Vô Ưu đứng ở cửa sổ hô to một tiếng.
Một tiếng hét này, kéo đến không ít người vây xem.
Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu đối với Phong Vô Ưu nói, “Phong Vô Ưu, ngươi có thấy phiền không hả? Ta nói ta chỉ thích Nhan Tiểu Đao, ngươi nên tìm ai đi, đừng dây dưa với ta cùng Tiểu Đao nữa. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, tốt xấu gì cũng biết xấu hổ một chút chứ?”
Tiểu Đao há hốc miệng, thầm nghĩ xung quanh có nhiều người như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, thể diện của Phong Vô Ưu đại mỹ nhân chắc chắn sẽ không còn, ngày mai nàng ta còn không trở thành trò cười hay sao?
Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao trở về.
Tiểu Đao đi theo phía sau, thấy xung quanh không ít người, đều trao đổi ánh mắt với nhau, ý cười đó có chút vui sướng khi người gặp họa, quả nhiên Phong Vô Ưu cũng đắc tội không ít người.
Cho nên mới nói, làm người quá kiêu ngạo, nhất định sẽ bị người chê cười.
Vừa trở về đại viện, Tiểu Đao than thở một câu, “Vì sao chàng lại làm cho Phong Vô Ưu tức giận như vậy?”
“Người hạ độc chính là nàng ta.” Tiết Bắc Phàm cười, “Nếu ta không bức nàng ta nóng nảy, nàng ta còn có thể dùng ám chiêu hại nàng.”
“Nàng ta không tức giận thì đã muốn độc chết ta, nếu lại nóng nảy chẳng phải là muốn đem ta ngũ mã phanh thây sao?” Tiểu Đao cười khổ.
“Nàng ta không có cơ hội đâu.” Tiết Bắc Phàm đứng lại, kéo Tiểu Đao qua, “Ngày mai ta tìm ra khối Long Cốt thứ năm sẽ giải quyết xong chuyện này.”
“Nhanh vậy sao. . . . .”
“Cái gì cũng không quan trọng.” Tiết Bắc Phàm khẽ thở dài, chọt chọt Tiểu Đao, “Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chết sớm, ta cũng không tiếc nuối.”
“Chàng ít nói bậy đi, nương ta nói chàng trán rộng, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.” Tiểu Đao bất mãn.
“Nếu nhạc mẫu đã nói như vậy, ta đây lại càng không sợ.” Tiết Bắc Phàm cười.
Tiểu Đao nhìn một cái hắn, lúc này Tiết Bắc Phàm đã trở lại là Tiết Nhị trước kia . . . . . .
Tiểu Đao bỗng nhiên nghĩ —— Có lẽ, không phải bản thân không hiểu rõ hắn, mà là Tiết Bắc Phàm chỉ đem mặt tốt này cho người mình yêu mến xem. . . . . .
Vừa nghĩ đến hai từ “yêu mến”, Tiểu Đao lập tức đỏ mặt.
“Lần này không đá ta à?” Tiết Bắc Phàm trái lại có chút kinh hỉ, “Ta gọi là nhạc mẫu không có việc gì sao?”
“Mặt dày.” Tiểu Đao bĩu môi, vươn tay vẫy, “Nếu sáng mai hành động, đêm nay đi ngủ sớm đi!”
“Cùng nhau?”
“Nằm mơ!”
“Đúng rồi.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Vừa rồi những gì ta nói, đều là sự thật.”
Tiểu Đao hơi hơi ngẩn người, lập tức hừ hừ hai tiếng, bĩu môi, khóe miệng bất giác cong lên, Tiết Bắc Phàm ngay lúc nàng đang bĩu môi, vội vàng đi tới thơm một cái.