Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 62 : Bí ẩn Bắc Hải

Ngày đăng: 20:05 18/04/20


“Ở đâu?” Tiểu Đao đứng trên xà nhà trong từ đường của Bắc Hải phái, ngửa mặt quan sát nóc nhà, bên dưới, Tiết Bắc Phàm chỉ chỗ cho nàng, “Hướng Đông, ô thứ ba!”



“Hướng Đông. . . .” Tiểu Đao đếm qua hai ô, cuối cùng cũng đụng đến một ô có thể di chuyển được, nhẹ nhàng nâng tấm ván gỗ ra, liền nghe “rắc” một tiếng. Tiểu Đao biết bên trong có thể có nút xoay chuyển được cơ quan, liền bắt đầu di chuyển một chút. Lập tức thấy một tấm ván gỗ bung ra làm rớt một chiếc hộp.



Tiểu Đao lấy chiếc hộp, mở ra. . . . Bên trong chính là khối Long Cốt cuối cùng.



Nhảy xuống xà nhà, xếp cùng với bốn khối Long Cốt còn lại, chỉnh lại một chút thì có thể thấy rõ ràng dáng vẻ của tấm địa đồ. Nhưng mà xếp lại như cũ, thì phát hiện thật ra không phải là một tấm địa đồ, mà là một loại hoa văn có hình dạng kì lạ. Nhưng Tiểu Đao lại cảm thấy hoa văn này trông rất quen, không biết từng thấy ở đâu.



“Ta từng thấy nó ở đâu nhỉ?” Tiểu Đao tự lẩm bẩm, Tiết Bắc Phàm có chút kinh ngạc, “Nàng từng thấy qua?”



Tiểu Đao nhíu mày, hỏi lại, “Chàng chưa thấy qua sao?”



Tiết Bắc Phàm khẽ lắc đầu, “Chưa từng.”



Tiểu Đao có chút hoang mang, dọc đường đến đây, nàng cùng Tiết Bắc Phàm gần như lúc nào cũng ở cùng một chỗ, bản thân mình có ấn tượng, không thể nào hắn không có! Chẳng lẽ là trước đó mình nhìn thấy? Nhưng nàng vừa bước chân vào giang hồ liền dính vào chuyện của Tiết Bắc Phàm, trước đó chưa từng nhìn thấy cái gì như thế này nha!



Về tới tiền viện, Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao vẫn còn mặt ủ mày ê, liền chọc nàng, “Từ từ sẽ nhớ thôi, đừng có gấp.”



“Ừ. . . .” Tiểu Đao còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Tô Cơ, tựa hồ là đang nói chuyện với ai đó.



Tiểu Đao trong lòng hơi hơi căng thẳng ―― Hình như Tô Cơ nói chuyện với Phong Vô Ưu.



Quả thực, hai người vừa tán gẫu, vừa đi đến.



Tuy rằng Tô Cơ là này trên danh nghĩa là chủ mẫu của Bắc Hải phái, nhưng mà Phong Vô Ưu một chút cũng không đem nàng để vào mắt.



Bộ dạng của Tô Cơ, tựa hồ với nàng ta có vài phần kiêng dè. Phong Vô Ưu sau khi vào phòng, hướng Tô Cơ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, Tô Cơ liền nhanh chóng rời đi.



Tiết Bắc Phàm nhìn thấy Phong Vô Ưu, khẽ nhíu mày.



“Tìm được Long Cốt rồi?” Phong Vô Ưu đi thẳng vào vấn đề, vào phòng liền trực tiếp hỏi Tiết Bắc Phàm.



Tiết Bắc Phàm thoáng gật đầu một cái, “Cũng gần như thế.”



Tiểu Đao buồn bực ―― Chuyện này, hay là Phong Vô Ưu cũng có tham dự? Liền khó hiểu liền nhìn sang Tiết Bắc Phàm.



Phong Vô Ưu cười nhạt, nhìn Nhan Tiểu Đao, “Trên đời này, có thể xem hiểu được Thánh Võ Hoàng Phổ, chỉ có truyền nhân của Phong gia ta, nói cách khác, cho dù cho các ngươi có tìm được Thánh Võ Hoàng Phổ, thì cũng giống như phế vật mà thôi! Trừ phi ta giải thích cho các ngươi hiểu.”



Tiểu Đao thầm kinh ngạc.



Phong Vô Ưu nói xong, liền xoay người bỏ đi, có chút đắc ý.



Chờ sau khi Phong Vô Ưu rời đi, Tiết Bắc Phàm khẽ tóm lấy Tiểu Đao, thấp giọng nói, “Chúng ta đi trước tìm xem.”
“Ta nghĩ bản thân một mình đi vào Thủy Tinh cung.” Tiết Bắc Phàm tiêu sái cười, “Cùng lắm thì cùng chết ở trong đó, chỉ sợ công phu không tốt sẽ bị Tiết Bắc Hải đả bại, thành công đưa một nửa huyết cho hắn, hắn lại tìm được Thánh Võ Hoàng Phổ, đến lúc đó thiên hạ đại loạn chẳng hạn.”



Tiểu Đao nhăn mặt, “Cái đó đương nhiên không được, bổn tiểu thư đi với chàng.”



“Nguy hiểm lắm!”



“Không sợ.” Tiểu Đao ngược lại hào khí tận trời.



“Nàng nghe lời nói một bên của ta liền tin, không sợ ta lừa nàng sao?” Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao.



Tiểu Đao như cũ lắc đầu, “Không sợ! Trên đời này không có ai thảm hơn chàng, chàng tự lo cho bản thân mình đi!”



Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, khẽ vuốt tóc Tiểu Đao, “Nàng thật đúng là một nữ tử cổ quái.”



“Chúng ta đi tìm cửa vào của Thuỷ Tinh trước đi.”



“Hiện tại tuy tìm được Long Cốt nhưng một chút manh mối cũng không có.” Tiết Bắc Phàm mang vẻ mặt tâm sự ngổn ngang, “Lại kéo dài thêm chút thời gian, ta chỉ sợ đại ca luyện thành công phu.”



“Để ta nghĩ lại xem.” Tiểu Đao vỗ đầu đứng lên xoay quanh, “Ta thật sự hình như từng thấy qua hình vẽ này, nhưng mà không nhớ rõ ở nơi nào. . . . . .”



“Sau khi đại ca bị thương, lại bỏ đi một nửa máu, hẳn là cũng không đi đâu xa, có khi nào ở gần đây không?”



“A!”



Vừa nghe Tiết Bắc Phàm nhắc tới thì giật mình, Tiểu Đao bật người vỗ tay một cái, “Ta nhớ ra rồi! Thật đúng là xa tận chân trời!”



Tiết Bắc Phàm khó hiểu.



“Đi, ta mang chàng đi.” Tiểu Đao dẫn theo Tiết Bắc Phàm, ra khỏi Bắc Hải phái đi xuống núi, tới một sơn động ngày đó Tiết Bắc Hải ẩn thân lúc bị thương. Nàng gặp Tiết Bắc Hải khi hắn bị thương nặng, sơn động này quả thật là chỗ ẩn thân tốt nhất, vì thế không nghĩ nhiều, tiến vào.



Tiểu Đao dẫn theo Tiết Bắc Phàm tiến vào huyệt động, chỉ vào một bức bích hoạ hay là thạch văn đồ án gì đó trên vách tường phía trước, lấy Long Cốt ra so sánh, “Nhìn thấy không, giống nhau như đúc!”



Tiết Bắc Phàm kinh ngạc ―― Quả thực, đồ án trên thạch bích, cùng đồ án trên Long Cốt rất giống nhau.



“Chẳng lẽ cửa vào ở nơi này?” Tiết Bắc Phàm thân thủ nhẹ nhàng đẩy thạch bích, không có phản ứng gì, liền nhìn Nhan Tiểu Đao.



Tiểu Đao sờ soạng xung quanh một lần, cuối cùng ở chỗ chân tường, tìm được một tảng đá, vươn tay sờ thử, Tiểu Đao mỉm cười, bảo Tiết Bắc Phàm tránh ra một chút, sau đó dùng sức xoay tảng đá kia.



Một thanh âm “Ầm ầm” truyền đến, cửa đá nâng lên, bên trong là một thông đạo rộng rãi, rất sâu, chạy xa thẳng tắp, còn có thể nghe được tiếng nước chảy “rào rào”, giống tiếng nước vỗ vào bờ biển.



Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm liếc mắt nhìn nhau một cái ―― Đây chẳng lẽ chính là cửa vào Bắc Hải Thuỷ Tinh cung?