Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 65 : Nhân duyên

Ngày đăng: 20:05 18/04/20


Xuân về hoa nở trong một trấn nhỏ ở Giang Nam, nghênh đón một cuộc hôn lễ.



Nhi tử của Kim Đao thần bộ Hách Cửu Long, Hách Kim Phong, kết hôn với nữ nhi Hứa Hữu Hữu của Quỷ Vương. Hỉ sự này nghe nói làm rất lớn, ngày hôm nay, trong ngoài Hách phủ đều vội vàng chuẩn bị, cực kỳ náo nhiệt.



Nói đến ngày đó, Hách Cửu Long đuổi theo Nhan Như Ngọc, sống chết bày tỏ chính là muốn phục hôn*, nói cái gì cũng phải cùng nương tử bất phân li, bạch đầu giai lão. Nhan Như Ngọc tức giận bao nhiêu cũng không lay chuyển được hắn, lại thêm lo lắng nữ nhi cùng nhi tử, cũng đồng ý dọn đến ở chung với hắn. Hai vợ chồng cả ngày cãi nhau, có điều tình cảm trái lại càng ngày càng tốt, Hách phủ trên dưới náo nhiệt thành một đoàn, càng thú vị là có Nhan Như Ngọc còn. . . . làm Hách Cửu Long vui vẻ cả ngày nhảy lên nhảy xuống.



*phục hôn: tái hôn



Hách Kim Phong dẫn theo Tiểu Đao trở về, đem chuyện đã xảy ra ở Bắc Hải phái nói cho phụ mẫu nghe, người nhà cũng không can thiệp quyết định của Tiểu Đao, chỉ hy vọng Tiết Bắc Phàm lần này nắm chặt một chút, xong xuôi mọi chuyện, nhanh chóng tới đón Tiểu Đao, hai người trải qua gian khổ, có thể cùng nhau đi đến cuối đời.



Người một nhà vừa mới đoàn tụ, lại nghênh đón Hứa Hữu Hữu, nói là bị mẫu thân nàng đuổi ra khỏi cửa, không có chỗ đi, đành phải đến tìm nơi nương tựa. Thường xuyên qua lại, cùng Hách Kim Phong lưỡng tình tương duyệt, muốn cùng một chỗ. Hách Kim Phong dũng mãnh mím môi chạy tới Quỷ Thành cầu hôn, nữ vương nhịp tay, liền đem khuê nữ cho hắn. Vì thế chọn một ngày tốt ngày tốt, lập tức làm hỉ sự.



Nhan Tiểu Đao cầm cái giỏ trúc, bên trong chứa rất nhiều cánh hoa màu hồng nhạt, rải từ hỉ đường thẳng đến trước cửa phòng tân hôn. Đang nhìn thấy nhũ mẫu ôm tiểu muội muội béo tròn lại đây. Muội tử này là ba tháng trước mới được sinh ra, cực kỳ mập mạp xinh xắn, tên còn chưa có, liền lấy nhủ danh gọi là Tiểu Đậu Hũ.



“Tiểu Đậu Hũ!” Tiểu Đao lại gần, hôn lên khuôn mặt phấn nộn của muội tử nhà mình một cái, véo qua véo lại.



Tiểu nha đầu bỗng nhiên ngẩng mặt, hắt xì một cái.



“Ai nha, nhị tiểu thư, trên tay người có phấn hoa!” Vú em vội vàng ôm Tiểu Đậu Hũ bỏ chạy.



Tiểu Đao vỗ vỗ tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, ngẩng mặt hắt xì một cái. . . . . .



Xoa cái mũi quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân bụng bự đứng cách đó không xa. Tuy là nữ nhân bụng bự, nhưng ngoại trừ bụng, thân hình vẫn xinh đẹp, một chút cũng không mập, gương mặt lại càng xinh đẹp, mặc một bộ áo trắng váy dài lam sắc như nước, đang từ từ đi tới.



“Hiểu Nguyệt!” Tiểu Đao nhanh chóng chạy tới đỡ lấy, “Đã nói không được một mình chạy đến, nếu đột nhiên muốn sinh thì làm sao bây giờ?”



“Còn hơn một tháng nữa, cô sao lại giống như Trọng Hoa, cả ngày khẩn trương.”



“Không thể nói thế, nương ta cũng sinh sớm một tháng đó!”



Tiểu Đao dìu Hiểu Nguyệt đang mang thai đến bên bàn ngồi xuống, nhìn ra phía sau nàng, “Trọng Hoa đâu? Ngạc nhiên nha, hắn là tướng công nhị thập tứ hiếu [1] vậy mà không đi theo bên cạnh cô à?”



“Giúp Hách đại ca tiếp tân nương tử rồi.” Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng xoa bụng, hỏi Tiểu Đao, “Hôm qua ta nghe chàng nói, sau hôn lễ cô muốn ra ngoài du ngoạn có phải không?”



“Ừ. . . . Cũng gần như thế.” Tiểu Đao mếu máo, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, cầm cái chén châm trà, “Dĩ nhiên, phải đợi cô sinh xong, ta muốn là người đầu tiên ôm con gái nuôi của ta!”



“Cô làm sao biết là con gái?” Hiểu Nguyệt sờ sờ bụng, “Ngày đó lang trung nói, có thể là con trai.”



“Không thể!” Tiểu Đao đột nhiên cả kinh, “Nhất định phải là nữ nhi!”



Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười, “Thật ra Trọng Hoa cũng nói là muốn một đứa con gái, bất quá ta cảm thấy, tốt nhất giống như cô cùng Hách đại ca, trước sinh ca ca, sau đó lại sinh muội muội, như vậy ca ca có thể chiếu cố muội muội.”



Tiểu Đao bĩu môi, “Tóm lại không thể sinh hai con trai.”



Khi nói chuyện, cách đó không xa vài có vị công tử đi tới, đều là bằng hữu của Hách Kim Phong cùng vài công tử hương thân gần đó, một câu lại một câu nói chuyện với Tiểu Đao.



Tiểu Đao thuận miệng đuổi bọn họ đi, nhìn trời nhăn mặt với Hiểu Nguyệt.



Mấy công tử ngượng ngùng rời đi, suy nghĩ vị Hách nhị tiểu thư này, có phải có người trong lòng rồi hay không?



Hiểu Nguyệt biết đã hơn một năm nay, số người đến trước cửa cầu hôn Tiểu Đao kể ra không ít, bất quá Tiểu Đao chính là không muốn gả, đừng nói là gả, ngay cả liếc mắt cũng không muốn liếc nhìn người ta một cái.



“Trọng Hoa nói, Bắc Hải phái đã chính thức giải tán.” Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.


24 tấm gương



Ngu Thuấn (虞舜): hiếu cảm động trời



Lưu Hằng (刘恆, tức Hán Văn Đế): người con nếm thuốc



Tăng Sâm (曾参): mẹ cắn ngón tay, tim con đau xót



Mẫn Tổn (闵损): nghe lời mẹ với quần áo đơn giản



Trọng Do (仲由): vác gạo nuôi cha mẹ



Đổng Vĩnh (董永): bán thân chôn cha



Đàm Tử (郯子): cho cha mẹ bú sữa hươu



Giang Cách (江革): làm thuê nuôi mẹ



Lục Tích (陆绩): giấu quýt cho mẹ



Đường phu nhân: (唐夫人) cho mẹ chồng bú sữa



Ngô Mãnh (吳猛): cho muỗi hút máu



Vương Tường (王祥): nằm trên băng chờ cá chép



Quách Cự (郭巨): chôn con cho mẹ



Dương Hương (杨香): giết hổ cứu cha



Châu Thọ Xương (朱寿昌): bỏ chức quan tìm mẹ



Dữu Kiềm Lâu (庾黔娄): nếm phân lo âu



Lão Lai tử (老莱子): đùa giỡn làm vui cha mẹ



Thái Thuận (蔡顺): nhặt dâu cho mẹ



Hoàng Hương (黄香): quạt gối ấm chăn



Khương Thi (姜诗): suối chảy cá nhảy



Vương Bầu (王裒): nghe sấm, khóc mộ



Đinh Lan (丁兰): khắc gỗ thờ cha mẹ



Mạnh Tông (孟宗): khóc đến khi măng mọc



Hoàng Đình Kiên (黄庭坚): rửa sạch cái bô đi tiểu của mẹ



(trích theo Wikipedia)



[2] “sau đó lại quay sang tìm đến gian hàng mứt quả mua mứt cho Hiểu Nguyệt, nhưng tìm mãi chẳng thấy gian nào còn bán”