Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 66 : Tiểu ngoại truyện

Ngày đăng: 20:05 18/04/20


Đêm giao thừa năm đó, một trận tuyết lớn đổ xuống, sau đó trấn nhỏ Giang Nam tuyết phủ trắng xóa, cảnh vật càng thêm lung linh.



Phía đông nam của trấn nhỏ, có một mảnh sân yên tĩnh thanh nhã, trong viện có vài dãy phòng, ngoài đại môn có treo một tấm bảng hiệu —— Hách phủ.



Người trong nhà đều ở sân trong, trạch viện này dường như có chút kỳ quái, trong viện đều là những tòa nhà. Tòa nhà bốn gian, phân bố thành hình chữ nhật, chính giữa còn có một cái sân thật lớn, một cái bàn thật to.



Nơi này chính là đại trạch của Kim Đao Thần bộ Hách Cửu Long đã về hưu.



Ở hướng Bắc có một gian phòng, là phòng của Hách Cửu Long cùng phu nhân Nhan Như Ngọc, mấy ngày nay hai phu thê họ không ở nhà, dẫn theo tiểu khuê nữ đi du lịch.



Gian phòng phía Tây, là tòa nhà của Hách Kim Phong cùng nương tử Hứa Hữu Hữu.



Gian phòng phía Nam, là tòa nhà của con gái nuôi của Nhan Như Ngọc, Lâu Hiểu Nguyệt cùng tướng công của nàng Trọng Hoa.



Mà gian phòng phía Đông, còn lại là. . . . . .



“Thình thịch” một tiếng, cửa gian phòng phía đông một phen bị phá, Tiết Bắc Phàm ôm đầu vọt ra, cúi đầu tránh thoát gối đầu từ phía sau đập tới.



“Nương tử, mạng người quan trọng a!” Tiết Bắc Phàm ôm đầu.



“Ai là nương tử của ngươi!” Nhan Tiểu Đao ở phía sau đuổi theo.



Sáng nay Tiểu Đao mới vừa thức dậy, liền phát hiện Tiết Bắc Phàm lại lẻn vào phòng nàng, còn đang hôn hai má nàng. Tiểu Đao cả kinh nhảy dựng lên cầm gối đầu đập hắn, Tiết Bắc Phàm vội vàng phá cửa chạy ra, ỷ vào khinh công của bản thân tốt, mỗi ngày đều trình diễn tiết mục đùa giỡn lưu manh này.



Trong viện, Trọng Hoa đang đứng ở cạnh bàn, trên bàn, một đứa bé mặc áo choàng bạch sắc, cầm lấy hai ngón tay của hắn quay trái quay.



Thấy bông trong gối theo Tiết Bắc Phàm cùng nhau bay đến, bé con mừng rỡ vỗ tay, bi bô bi bô kêu to.



Trọng Hoa cũng lắc đầu, chọc tiểu bé con kia, “Ai nha, di di và thúc thúc con lại đánh đến đây.”



“Thúc cái gì?!” Tiết Bắc Phàm dừng bước, lại gần chọc tiểu bé con, “Ta là dượng nha!”



“Dượng cái đầu chàng!” Tiểu Đao đuổi tới trước mặt, “Thúc là thúc!”



Tiết Bắc Phàm vân vê quai hàm của bé con, “Được, ta là thúc của con, đó là thẩm của con!”



“Ai là thẩm của chàng!” Tiểu Đao vất vả túm lấy Tiết Bắc Phàm, tiến tới liền nhéo, Tiết Bắc Phàm ai ai kêu lên, cõng Tiểu Đao tản bộ trong sân.



Hữu Hữu dẫn theo hai tiểu nha hoàn hướng trong viện đi tới, hai nha hoàn cầm hai cái lồng lớn đựng điểm tâm, giúp đỡ khuyên can, “Nhị tiểu thư, hôm nay phòng bếp làm sủi cảo nhân tôm hấp đó.”



“A?” Tiểu Đao vội vàng vỗ lưng Tiết Bắc Phàm, “Thả ta xuống, ta muốn ăn sủi cảo!”



Tiết Bắc Phàm lắc lư nàng không chịu thả, “Ăn ít thôi, buổi trưa còn du hồ nữa, không lát nữa sẽ ói ra hết.”



“Đi.” Tiểu Đao leo xuống, “Xem thường ta.” Vừa lại gần nựng bé con nhà Trọng Hoa.



Trong một gian phòng khác, Lâu Hiểu Nguyệt chải đầu xong, thần thanh khí sảng chạy đến, Hữu Hữu từ trong túi giữ ấm lấy ra một cái hồ lô nhỏ, bên trong có đựng sữa dê còn nóng.



Lâu Hiểu Nguyệt tới cạnh bàn ngồi xuống, bé con lập tức nhào vào lòng nàng, bập bà bập bẹ gọi “Nương”, Tiểu Đao cùng Hữu Hữu đều híp mắt nhìn qua, muốn nghe một tiếng di di.



Ba nữ nhân vừa ăn sủi cảo vừa đùa với bé con, Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm ngồi xuống uống sữa đậu nành.



Trọng Hoa liền hỏi hắn, “Nè, rượu mừng chuẩn bị thế nào rồi?”



“Còn một tháng nữa.” Tiết Bắc Phàm ngáp một cái, “Ngày và chỗ nhạc mẫu đã chọn xong hết rồi, bất quá dù sao cảm giác chuẩn bị tiệc rượu như vậy một chút ý tứ cũng không có.”
Hách Kim Phong cùng Hữu Hữu liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn qua Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt.



Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt cũng nhún vai, ý là —— Không biết đã xảy ra chuyện gì.



Bốn người cùng lúc quay mặt nhìn Tiết Bắc Phàm, như là hỏi —— Ngươi lại làm gì, cả ngày chọc cho Tiểu Đao phát giận, cẩn thận nàng không gả cho ngươi!



Tiết Bắc Phàm cười đến đắc ý, chắp tay sau lưng từ từ đi vào phòng Tiểu Đao, thuận tay đóng cửa phòng.



Tiểu Đao ngồi ở bên giường sắp xếp đồ vật này nọ, hôm nay bị Tiết Bắc Phàm ầm ĩ một hồi, những thứ muốn mua cũng chưa mua được. Vừa rồi trong cửa hàng nàng đã nhìn trúng một cái trâm tử ngọc, không mua được, bây giờ quay lại chọn, có lẽ cũng bị người khác mua mất rồi, hơn nữa. . . . Làm sao còn dám bước vào cửa hàng đó nữa, Tiết Bắc Phàm này.



Ngẩng đầu, Tiểu Đao chỉ thấy Tiết Bắc Phàm cười tủm tỉm bước vào, tức giận lại trào lên, trước phóng cho hắn một ánh mắt xem thường.



Tiết Bắc Phàm đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nâng tay giống như cho nàng xem món đồ gì đó.



Tiểu Đao cúi đầu liếc mắt một cái, sửng sốt, là cây trâm tử ngọc nàng nhìn trúng khi nãy.



Tiết Bắc Phàm giúp nàng cài lên, lại từ cái giỏ phía sau lấy ra, bên trong đều là những món vừa rồi Tiểu Đao muốn mua nhưng không mua được.



Tiểu Đao cầm rổ ngẩn người.



Tiết Bắc Phàm lại gần tinh tế giúp nàng vén lại vài sợi tóc mai, nhỏ giọng nói, “Ta đã rêu rao đến như vậy rồi, hôm đó thành thân nàng không được bỏ chạy, có chạy cũng không có ai dám thu lưu nàng, người trong thiên hạ đều biết nàng là nương tử của ta, sẽ không dám đoạt.”



Tiểu Đao lần đầu tiên nghe Tiết Bắc Phàm nói chuyện như vậy, trên mặt nóng đến nỗi không chịu được.



Tiết Bắc Phàm thuận thế nắm lấy tay nàng, “Ta chỉ sợ nàng bỏ chạy, nàng lại sợ ta không phải thật tâm, nàng nói ta có oan uổng hay không?”



Tiểu Đao nhìn hắn.



Tiết Bắc Phàm kinh hỉ, so với vừa rồi dịu dàng hơn rất nhiều a!



Trên chân mày của Tiết Bắc Phàm lấp tức xuất hiện vẻ đắc ý vênh váo, hai tay giữ lấy bả vai Tiểu Đao, “Quả nhiên biểu đạt tình cảm là phải trực tiếp, Tiểu Đao, đến, hôn một cái đi. . . .”



Từ “Đi” vừa nói xong, miệng Tiết Bắc Phàm liền trúng cái gối đầu bằng sứ của Tiểu Đao.



. . . .



Lúc sau, mọi người liền phát hiện không khí giữa hai người này thay đổi.



Tiểu Đao không còn bài xích nữa, tuy rằng còn cãi nhau ầm ĩ, bất quá Tiết Bắc Phàm hiển nhiên so với trước kia ngon ngọt hơn rất nhiều, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt còn có Hữu Hữu ba tỷ muội bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị chuyện hỉ tửu. Tiểu Đao nguyên bản có chút lo lắng tựa hồ cũng không còn thấy nữa, lại còn rất hân hoan.



Trọng Hoa thấy Tiết Bắc Phàm tâm tình rất tốt, liền hỏi hắn, “Ngươi cho nàng ăn dược gì lại chữa khỏi bệnh cho nàng hay vậy? Linh đan nha, quả thực thuốc đến bệnh trừ.”



Tiết Bắc Phàm cầm ly rượu đắc ý, “Thuốc an thần.”



Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, “Thuốc an thần?”



Tiết Bắc Phàm cười, “Kỳ thật cũng không phải khó đoán như vậy, dụng tâm một chút, liền đoán được.”



.



oOo



TOÀN VĂN HOÀN