Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 14 : Trần gian tiên cảnh!

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


“Vi phu nếu không “lên” được thì chẳng phải ngươi sẽ không được thoả mãn sao”. Tần Thiếu Vũ trêu đùa.



“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng lời lẽ đanh thép. “Ta sẽ không thành thân với ngươi!”



“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.



Loại chuyện này còn hỏi vì sao ư? Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Vì ngươi không có ngực!”



Tần Thiếu Vũ: …



“Tuy ta không biết tại sao cha mẹ lại muốn ta thành thân với ngươi, nhưng ta nhất định không chịu!”. Thẩm Thiên Lăng xếp bằng ngồi trên giường. “Cho nên để ngươi không lỡ dịp lấy vợ sinh con, chúng ta hãy sớm chia tay thì tốt hơn”



“Lấy vợ sinh con?”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi.



Nếu ngươi không lấy vợ cũng không sao, cứ sung sướng làm gay đi! Thẩm Thiên Lăng oán thầm, đừng quấy nhiễu ta là được!



“Sau khi ngươi mất trí nhớ thì lại khiến người ta thích hơn nhiều!”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm.



“Trước kia ta như thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.



Tần Thiếu Vũ nói. “Tồi tệ”







Em gái ngươi!



Mặc dù biết người trước kia không phải là mình, nhưng vẫn bực! Vì vậy Thẩm Ảnh đế rất nhanh hướng hắn giơ lên ngón giữa!



Cực kì có tinh thần AQ!



“Cử chỉ này có nghĩa là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Khen ngươi ngọc thụ lâm phong”. Thẩm Thiên Lăng lưu loát trả lời.



Tần Thiếu Vũ cười như có như không nhìn hắn. “Nếu không phải gương mặt không đổi, ta còn nghi ngờ ngươi không phải Thẩm Thiên Lăng”



Thiếu hiệp, trực giác của ngươi quả thật còn chuẩn hơn chó! Thẩm Thiên Lăng trong lòng chửi FUCK, sau đó nhấc chân đạp hắn. “Ta muốn ngủ, ngươi ngủ trên sàn nhà đi!”



“Không”. Tần Thiếu Vũ tự đắp kín chăn.



Thẩm Thiên Lăng tức giận nói. “Ta nói sẽ không thành thân với ngươi!”. Sao còn bám trên giường người khác không đi, quá vô sỉ!



“Ta không nhất định phải cưới ngươi”. Tần Thiếu Vũ thảnh thơi nói. “Nhưng ngươi buộc phải gả cho ta”



FUCK!



Ngươi còn dám tự kỷ hơn chút nữa không!



Thẩm Thiên Lăng bị trình độ vô sỉ của hắn sợ ngây người!



Ngươi là ai chứ, sao lão tử nhất định phải gả cho ngươi?



Hơn nữa ngươi còn không có ngực!



“Biết tại sao không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.




Giống như Tần Thiếu Vũ nói, lần này Thẩm Thiên Lăng ra đường tuy cũng không ít người nhận ra nhưng lại không ai dám nhìn thẳng! Thậm chí khách ngồi trong quán nhỏ ăn vằn thắn thấy hai người xong cũng chạy tứ tán, giống như gặp quỷ!



Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng phức tạp, không nói gì, hắn chỉ muốn được đối xử như người bình thường mà thôi!



Tần Thiếu Vũ lơ đễnh kéo hắn ngồi xuống quán nhỏ. “Hai chén vằn thắn, hai chén mì, thêm một lồng bánh bao”



“Có ngay”. Chủ quán là một ông lão sắc mặt hồng hào, tuy râu tóc bạc trắng nhưng tay chân nhanh nhẹn.



“Ngươi thường đến đây sao?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.



“Ừ”. Tần Thiếu Vũ đưa đũa cho hắn. “Từ bá vốn là người của Truy Ảnh cung, sau này thoái ẩn giang hồ mở quán vằn thắn, mùi vị không hề kém so với hoàng cung”



“Cung chủ cứ đùa”. Chủ quán đặt hai chén vằn thắn lên bàn. “Mùi vị thôn quê sao sánh bằng kinh thành được”



“Ăn thử xem”. Tần Thiếu Vũ đặt một chén trước mặt hắn.



Thẩm Thiên Lăng ăn thử một ngụm canh, chỉ thấy thơm ngon thanh đạm, không chút tạp vị, vì vậy nheo mắt lại. “Ăn ngon”



“Phu nhân thích là tốt rồi”. Ông lão cười ha ha.



Thẩm Thiên Lăng phun ngụm canh ra ngoài, đừng gọi bậy theo cung chủ nhà ngươi chứ! Ta cơ bản không phải phu nhân của hắn!



Thật đáng ghét!



Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Lăng ợ một cái, sau đó chọt chọt Tần Thiếu Vũ. “Trả tiền”



“Không cần không cần”. Ông lão cười xua tay. “Cung chủ và phu nhân nếu thích cứ tới ăn, sao có thể lấy tiền được”



“Đương nhiên phải lấy”. Thẩm Thiên Lăng lấy trong ngực Tần Thiếu Vũ ra một thỏi vàng đưa tới. “Không cần thối”. Cực kì khí phách!



“Ngươi đúng là hào phóng”. Tần Thiếu Vũ bật cười.



Đó là đương nhiên! Chu cấp cho nhân viên về hưu là trách nhiệm của ngươi! Thẩm Thiên Lăng ăn uống no say, tâm trạng cũng tốt, vì vậy tạm thời bỏ chuyện trúng độc sang một bên, dự định đến chỗ đông người xem náo nhiệt.



“Dẫn ngươi tới chỗ chơi vui”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.



“Ở đâu… A!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa nói hết đã bị hắn ôm lên cây.



“A A A mau thả ta xuống”. Thẩm Thiên Lăng khuôn mặt lại trắng bệch lần nữa, đồ chết tiệt!



Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn mượn lực vững vàng đáp xuống một nhà lầu bằng gỗ.



“Muốn bay phải nói trước chứ!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa hoàn hồn. Dù là máy bay cũng phải có quá trình chao lượn biết không. “Muốn mang ta đi đâu?”



Tần Thiếu Vũ hướng về phía trước, đắc ý vuốt cằm.



Thẩm Thiên Lăng nhìn theo phương hướng của hắn thì thấy trước lầu treo một bảng hiệu to tướng, mặt trên quấn dây lụa bảy màu, ở giữa có bốn chữ vàng lớn – Trần gian tiên cảnh!



“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng tự mình bị sặc.



“Thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Không tốt chút nào”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt vặn vẹo. “Nồng nặc mùi… sơn trại”