Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Chương 15 : Tuyết lưu ly!
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
“Sơn trại?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Quên đi, không nói chuyện này nữa”. Thẩm Thiên Lăng khoát tay. “Tới đây làm gì?”
“Xem kịch”. Tần Thiếu Vũ nói.
Rạp hát? Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì mất hứng, tiện thể còn ngáp một cái.
Vừa nghĩ tới vĩnh viễn không được xem phim 3D, máy quay IMAX, mà phải ở đây ê a trải qua quãng đời còn lại, Thẩm Thiên Lăng rất muốn đập đầu vào tường xuyên trở về.
“Không muốn đi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Đương nhiên không! Thẩm Thiên Lăng thành thật lắc đầu, cho dù xem múa kiếm cũng tốt hơn cái này!
“Hôm nay Ngâm Lạc Tuyết ở đây”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên. “Ngâm Lạc Tuyết là ai?”
Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Không nhớ sao?”
Đừng cười một cách thiếu ăn đòn như vậy! Thẩm Thiên Lăng cảnh giác. “Đừng nói với ta là tình nhân cũ nha!”. Đừng tưởng lão tử mất trí nhớ thì ngươi có thể tuỳ tiện nói bậy.
“Tình nhân thì không phải, nhưng hắn quả thật nhớ mãi không quên ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày. “Hơn nữa hắn từng vì ngươi tuyên bố muốn san bằng Truy Ảnh cung của ta”
…
“Nam hay nữ?”. Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên là nam”. Tần Thiếu Vũ đáp một cách đương nhiên.
Đương nhiên em gái ngươi! Vì sao một nam nhân lại “đương nhiên” thích lão tử? Thẩm Thiên Lăng toàn thân toát ra oán hận. “Ta càng không đi!”. Lỡ đánh nhau thì làm sao bây giờ!
“Sợ là không kịp rồi”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng trợn to hai mắt.
“Vì hắn đã thấy ngươi”. Tần Thiếu Vũ chỉa chỉa lầu hai. “Tự nhìn đi”
Ai muốn nhìn chứ! Thẩm Thiên Lăng quả thật khóc không ra nước mắt, xuyên qua thành vạn nhân mê Mary Sue, nỗi đau này ai có thể hiểu. “Hoa cúc” sẽ tàn đó biết không! Vì vậy hắn không nói hai lời kéo Tần Thiếu Vũ chạy, sớm biết thế sẽ không ra đường!
Một bóng dáng màu trắng bay xuống lầu gỗ, vững vàng đáp xuống trước mặt hai người.
Biết ngay là vậy mà… Thẩm Thiên Lăng gần như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, cũng không phải phim truyền hình, không thể để lão tử chạy mất một lần sao!
“Chạy cái gì?”. Đối phương giọng nói nữ tính, nhìn cũng nữ tính, trên mặt còn có son phấn!
Thẩm Thiên Lăng chân thành gật đầu. “Ngươi thật sự không tính lấy người khác sao?”
Tần Thiếu Vũ chậm rãi bóp nát một quả hạch đào, không có ý kiến.
Thẩm Thiên Lăng trong lòng thở dài, dù thật sự trúng Hàn độc cũng không muốn cùng hắn làm chuyện đó để giải độc. Hơn nữa cứ thế này rõ ràng mình sẽ là kẻ nằm dưới! Nghĩ đến điểm này, “hoa cúc” lại lập tức đau đau, giống như bị trĩ, cực kì thê thảm.
Thật ra hoa cúc tàn và Hàn độc cũng không khác gì mấy… Thẩm Thiên Lăng vô củng bi thương gục xuống bàn, nhanh chóng mang lão tử xuyên về đi thôi!
Phổ nhị và trà bánh rất nhanh được mang đến, Thẩm Thiên Lăng tiện tay bốc một miếng bánh mà gặm, rõ ràng không có tâm tình.
“Đừng cau mày”. Tần Thiếu Vũ thả một túi gấm trước mặt hắn. “Tặng cái này cho ngươi”
“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò ngồi thẳng dậy.
“Mở ra xem đi”. Tần Thiếu Vũ nói.
Tình huống này chính là hình ảnh cầu hôn kinh điển trong phim thần tượng! Thẩm Thiên Lăng vừa oán thầm vừa mở túi gấm, từ bên trong đổ ra một viên ngọc màu trắng long lanh sáng bóng.
“Trân châu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi, cầm trên tay xoay về phía mặt trời mà nhìn.
“Tuyết lưu ly”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm, khoé miệng cong lên nói. “Thánh vật của Vô Tuyết môn, mới trộm được trên người Ngâm Lạc Tuyết”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, ngươi đang… phạm pháp đó.
Hơn nữa sao lại tặng đồ ăn trộm cho ta? Truy Ảnh cung đã nghèo thành như vậy ư?
“Có điều màu trắng không may mắn”. Tần Thiếu Vũ còn đang chê tới chê lui.
“Tuyết lưu ly có phải rất quý không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đông ấm hạ mát, lấy cho ngươi để giữ ấm và phòng cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ tuỳ tiện nói.
“Nhưng ngươi nói đây là Thánh vật của người ta”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
“Vậy thì sao? Bọn họ cũng không chỉ nhờ vào thứ này mà sống hết nửa đời còn lại”. Tần Thiếu Vũ thổi nguội trà cho hắn. “Nếu hắn đuổi theo, chúng ta cứ thà chết mà không nhận là được, chẳng lẽ hắn còn dám lục soát?”
Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo nhìn hắn.
Trộm Thánh vật của người ta mà còn kiêu ngạo.
Da mặt dày cỡ nào vậy….