Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 17 : Xuất phát!

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


“Lăng nhi”. Mới vừa nhận được món đồ tốt, Thẩm Thiên Phong liền đi tới.



“Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái.



Thẩm Thiên Phong bật cười. “Chưa tỉnh ngủ hả?”



“Tối qua ngủ không ngon”. Thẩm Thiên Lăng rót chén trà cho hắn. “Đại ca tìm ta có việc gì sao?”



“Nghe cha nói sẽ mau chóng để ngươi cùng Thiếu Vũ đi Nam Hải”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tuy dọc đường có người bảo hộ nhưng lỡ gặp phải nguy hiểm thì cũng không thể cứ dựa vào người khác”



Thẩm Thiên Lăng... “Lại muốn ta học võ ư?”



“Không cần”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Ngươi ngốc lắm, học không được”



Thẩm Thiên Lăng: …



Nhất định phải nói trắng ra vậy sao?



“Cho ngươi cái này”. Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một cái hộp gỗ.



“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng cầm lấy chuẩn bị mở thì bị đè lại. “Hiện giờ không thể dùng”



“…Ám khí ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời hưng phấn.



“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Ta tự làm, nếu có nguy hiểm thì quay nắp hộp về phía kẻ địch, có thể giúp ngươi tranh thủ thời gian”



“Trên đường sẽ nguy hiểm như vậy ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi chột dạ.



“Sẽ không, Lăng nhi một đường đều bình an”. Thẩm Thiên Phong xoa xoa mặt hắn. “Ta không thể đi theo che chở ngươi, chỉ có thể cầu cho ngươi bình an mà thôi”



“Cảm ơn đại ca”. Thẩm Thiên Lăng cảm kích nhìn hắn.



“Với ta mà còn khách khí ư”. Thẩm Thiên Phong cười cười. “Nhớ kỹ đi đường cẩn thận”



Thẩm Thiên Lăng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói. “Sau khi ta đi, có thể nhờ đại ca một việc không?”



“Cái gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.



“Cha không cho ta mang theo Bảo Đậu, hắn chỉ có thể ở nhà”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nhật Nguyệt sơn trang lớn như vậy, lúc ta không có mặt sợ hắn bị ăn hiếp”



“Cái này không cần phải lo”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hắn chịu, có thể tạm thời đến ở chỗ ta”



“Như vậy là tốt nhất”. Thẩm Thiên Lăng yên tâm. Thật ra lúc trước hắn đã cân nhắc qua chuyện Bảo Đậu đi ra ngoài tìm những ngày tháng tự do, nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì hắn chỉ là một đứa trẻ, lại không có nghề nghiệp, ra đường khó tránh khỏi bị ăn hiếp, ở lại trong sơn trang chính là lựa chọn tốt nhất.



Thẩm Thiên Phong đi rồi, Bảo Đậu rầu rĩ nói. “Công tử lúc nào thì xuất phát?”



“Khoảng hai ngày nữa”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi yên tâm, đại ca là người tốt, ngươi sẽ không bị uất ức”




Chủ quán đứng kế bên, kích động đến mức tay vẫn còn run.



Đây là người chỉ được nghe qua trong truyện kể!



Cực kì cao quý!



Thế mà mình lại được gặp người thật!



“Ngươi… khó chịu sao?”. Thẩm Thiên Lăng do dự nhìn hắn, sốt cũng không cần ra đây, nếu không đối với cả ngươi lẫn ta đều không tốt!



“Ngươi là Thẩm công tử sao?”. Chủ quán giọng cũng biến âm, rõ ràng vô cùng hưng phấn!



Thẩm Thiên Lăng nấc một cái, dọc đường gặp fan ư?



“Mang đến một cân thịt bò”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.



“Vâng vâng”. Chủ quán liên tục gật đầu, nịnh nọt nói. “Thẩm công tử còn muốn dùng gì?”



“Một – bình – Hoa – Điêu”. Tần Thiếu Vũ bất mãn vì bị làm lơ, giọng nói cực kì cáu kỉnh, thuận tay dập đũa xuống bàn.



Chủ quán: …



“Ngươi mau xuống chuẩn bị đi”. Thẩm Thiên Lăng trong mắt đầy lo lắng, đối diện phần tử bạo lực hung hãn, nếu hắn muốn đập tiệm của ngươi ta cũng ngăn không nổi!



Chủ quán xoay người chạy như bay.



“Cần gì hung dữ như vậy”. Vì kiếp trước là người trong giới giải trí, Thẩm Thiên Lăng rất yêu quý các fan.



“Mắt hắn vẫn còn thì chưa tính là hung dữ!”. Tần Thiếu Vũ rút đũa ra.



…Đừng dã man như vậy! Thẩm Thiên Lăng cực kì, ta còn muốn ăn nha! Tưởng tượng ra cảnh đó sẽ nuốt không nổi!



Sau một lát, tiểu nhị bưng một cái tô màu vàng lớn đặt trên bàn.



Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh. “Đây là cái gì?”



Tiểu nhị rút ra quyển tập nhỏ đọc lên. “Canh hải sâm cá muối tổ yến gan ngỗng bao tử bò sườn cút bồ câu nấm hương”



Thẩm Thiên Lăng: …



“Còn có mì và củ cải chua”. Chủ quán bưng khay chạy tới, liến thoắng nói. “Dùng nước lèo ăn kèm củ cải chua, toàn bộ đều dùng củ non, giòn mà không quá chua, nhất định công tử sẽ thích…”



Lời còn chưa dứt, đôi đũa thứ hai của Tần Thiếu Vũ cũng đã “ba” một tiếng đâm xuyên qua bàn.



“Thịt bò của ta đâu?”