Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 15 : Mười năm sống chết mịt mùng

Ngày đăng: 05:45 22/04/20


Người tới không hề quá “già”, đầu trọc, mặc một tấm áo cà sa đỏ rực, toàn thân như lửa, bước nhanh đến.



Khi Tiêu Dịch Nhân quay đầu lại, chỉ thấy ông ta ở ngoài vòng, rắn trên mặt đất tới gần ông ta đều bốc cháy, giãy giụa, nhảy lên rồi lại rơi xuống.



Tiêu Dịch Nhân vô cùng mừng rỡ, vung tay lên, đệ tử Hoán Hoa lập tức mở ra một con đường. Người đó bĩnh tĩnh bước tới, đã đến trước mặt Tiêu Dịch Nhân.



Người này không phải ai khác mà chính là Liệt Hỏa thần quân Thái Khấp Thần, Tiêu Dịch Nhân đã từng gặp tại lầu Đại Quan.



Thái Khấp Thần phất tay, nói:



- Xà vương, bọn ta đã bao vây ngươi rồi.



Ông lão cười lạnh, thiếu nữ giận giữ quát:



- Chó săn của Chu đại thiên vương, ngươi muốn thế nào?



Liệt Hỏa thần quân không trả lời cô ta mà quay sang phía Tiêu Dịch Nhân, nói:



- Đôi Xà vương này giao cho ta, các ngươi đi tiếp, không được chậm trễ.



Người của Chu đại thiên vương vốn là tử địch của Quyền Lực bang.



Liệt Hỏa thần quân đấu với Xà vương, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.



Tận đáy lòng, Tiêu Dịch Nhân cũng hy vọng Thập niên không phải hy sinh, mà có thể mượn tay kẻ khác, trừ khử kình địch.



Tiêu Dịch Nhân gật đầu, Thập niên dành ra một lỗ hổng.



Tròng mắt ông lão co rút lại, hai mắt thiếu nữ đầy oán độc.



Y phục Liệt Hỏa thần quân lại tự bốc cháy, chậm rãi bước tới.



Ông lão nói:



- Ngươi tới chịu chết, thật chẳng gì tốt hơn.



Liệt Hỏa thần quân đáp:



- Ngươi chuẩn bị chết đi.



Thiếu nữ nói:



- Bây giờ ngươi chết đi.



Vừa nói dứt lời, ba người đồng loạt ra tay.



Hai chưởng Liệt Hỏa thần quân phóng ra hai luồng lửa mạnh, hai người Thải Y và Bi Phẫn lập tức biến thành hai cây đuốc, tiếng kêu thét vang vọng.



Ống tay áo ông lão phất lên, “roạt” một tiếng, Yến Quân kêu thảm, ngã xuống.



Mười ngón tay thon thả của thiếu nữ vung lên, bắt trúng yết hầu Bạch Vân, tiếp đó sắc mặt Bạch Vân liền biến đổi, biến thành màu xanh lục.



Độc trên ngón tay thiếu nữ không ngờ còn độc hơn cả rắn độc.



Trong thoáng chốc Thập niên đã chết mất bốn người.



Khi những người khác phát hiện ra thì bốn người đã tắt thở.



Lúc này Liệt Hỏa thân quân lại nói một câu.



Câu nói với Tiêu Dịch Nhân.



- Thập niên của ngươi đã bị ta phá rồi.



Sắc mặt Tiêu Dịch Nhân giống như một khối thép, người cũng trấn tĩnh như một khối thép, ánh mắt lại đầy bi phẫn:



- Ngươi không phải Liệt Hỏa thần quân?



Người giống như ngọn lửa kia nhếch miệng cười, đáp:



- Ta không phải Thái Khấp Thần.



Thiếu nữ cười:



- Xà vương vốn đã đủ “xà”. Cho dù là ngươi thông minh như quỷ thì vẫn bị Xà vương đùa bỡn.



Ông lão cũng hiền hậu nói:



- Kỳ thực, trận đánh giữa bọn ta và các ngươi đã bắt đầu ngay từ bên bờ hồ Điền.



“Ngọn lửa” kia nói:



- Trận đó là ta khiến cho ngươi tin rằng ta chính là “Liệt Hỏa thần quân”, người của Chu đại thiên vương, ngươi mới không đề phòng ta, để ta phá hủy đại trận Thập niên của ngươi.



Tiêu Dịch Nhân nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một:



- Rút, cuộc, ngươi, là, ai?



“Ngọn lửa” đó cười đáp:



- Đừng quên rằng Quyền Lực bang cũng có một Hỏa trung chi vương.



Ánh mắt Tiêu Dịch Nhân lạnh lẽo như dao nhọn:



- Ngươi là Hỏa vương Tổ Kim Điện?!



Tổ Kim Điện cười lớn như lửa reo:



- Chính là tại hạ.



Tiêu Dịch Nhân không nói gì nữa.



Hắn chỉ cảm thấy sự sỉ nhục của kẻ bị lừa gạt, sự nhục nhã của kẻ thất bại.
Hồi lâu sau, Thiết Tinh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng bừng lên trong bóng đêm:



- Không cần biết thế nào, chúng ta vẫn phải tới Hoán Hoa Khê... Dù là sức bọ ngựa cũng phải đứng chống xe!



Khâu Nam Cố cũng dứt khoát:



- Lão đại không còn, chúng ta lại càng liều mạng cũng phải đi một chuyến.



Sắc trời lại u ám đi, một vầng trăng cong treo lơ lửng giữa bầu trời, làm khung trời càng thêm cao vợi....



.......



Tiêu Thu Thủy và Tống Minh Châu lại đang ở dưới khe núi.



Ở nơi đầu không tới trời, chân không chạm đất này, võ công hai người Tiêu, Tống có cao cũng không thể trèo lên được.



Tống Minh Châu lên tiếng. Trong ánh trời nhập nhoạng, Tiêu Thu Thủy ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy sương khói lượn lờ, bên lưng núi sương mù rất đậm, đôi mắt trong như nước thu của Tống Minh Châu nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói:



- Anh là người của Hoán Hoa kiếm phái đúng không?



Nàng phát hiện mình còn chưa hiểu gì nhiều về chàng trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt.



- Đúng vậy.



Tống Minh Châu cười cười:



- Tiêu Dịch Nhân xưng hô với anh thế nào?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Anh ấy là anh trai tôi.



Tống Minh Châu “à” một tiếng, lại không khỏi bật cười:



- Anh trai anh rất có danh tiếng trong võ lâm, không ngờ em trai hắn lại ngốc ngếch thế này.



Tiêu Thu Thủy thoáng đỏ mặt, bỗng chợt nhớ tới Đường Phương, hít sau một hơi, lại nhớ tới người thân cùng các anh em đang không rõ sống chết, tâm trạng không khỏi trở nên nặng nề.



Tống Minh Châu cũng phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của Tiêu Thu Thủy, hỏi:



- Sao vậy?



Tiêu Thu Thủy bỗng trầm giọng nói:



- Tống cô nương.



Tống Minh Châu hai mắt như mộng:



- Ừm?



Tiêu Thu Thủy khẽ hắng giọng:



- Tôi là người nhà họ Tiêu Hoán Hoa, mà Hoán Hoa kiếm phải gặp phải nguy nan như ngày hôm nay, đều là do một tay quý bang ban cho...



Tiêu Thu Thủy nói tới đây, lời lời như kiếm sắc:



- Càng huống hồ cô giết Lao Cửu, lại đả thương Ngô Tài, bọn họ đều là bạn bè tốt của tôi... Chuyện ngày hôm nay, tại hạ rất có lỗi với cô, nhưng chung quy cũng không làm hại danh tiết của cô nương... Sau chuyện này, chúng ta ân oán phân minh, cô nương nếu giết được tại hạ thì cứ việc giết không phải ngần ngại, tại hạ cũng chẳng có gì để oán hận...



Tống Minh Châu nghe vậy, sắc mặc hơi tối lại, sương mù từ từ lan toàn, tràn ngập mặt đấy, Tiêu Thu Thủy cũng không thấy rõ nàng ta nữa:



- Dựa vào công lực của ngươi mà cũng dám nói với ta như vậy. Ta muốn giết ngươi, thật dễ như trở bàn tay...



Qua một lúc, chỉ nghe Tống Minh Châu nhẹ nhàng nói:



- Hơn mười năm nay, ngoài anh ra, không có người thứ hai dám ăn nói với tôi như vậy...



Tống Minh Châu kính sợ Liễu Ngũ, nhưng Liễu Tùy Phong trước nay chưa bao giờ lạnh lùng dữ tợn với phụ nữ, nếu bắt buộc, hắn thà giết chết người phụ nữ đó chứ không chịu thay đổi sự ôn nhu tiêu sái của mình.



Còn về Lý Chầm Chu, là “bang chủ” của Tống Minh Châu, như cha mà cũng như anh, nàng căn bản không hề có cảm giác như đối với Tiêu Thu Thủy.



Trong đám sương mù, Tống Minh Châu vốn đã từ từ rút châm vàng cài trên tóc ra... Cuối cùng lại thong thả cài lại lên tóc.



Nàng không giết Tiêu Thu Thủy, chỉnh bản thân cũng không biết tại sao.



Nàng bỗng nói một câu mà chính bản thân mình cũng không ngờ tới:



- Nếu công tử Liễu Ngũ trông thấy tôi và anh cùng ở trong đây, cả đời này anh đừng mơ được sống yên lành nữa.



Liễu Tùy Phong lạnh lùng tàn độc, tiếng vang khắp võ lâm, những người biết tới Quyền Lực bang, không ai là không biết trong Quyền Lực bang có một nhân vật thủ đoạn độc ác như vậy, vừa là túi khôn, vừa là sát thủ, lại càng là nhân tài tổ chức. Trên giang hồ không có ai không sợ hắn.



Tiêu Thu Thủy lại đáp lại một câu mà ngay cả Tống Minh Châu cũng không dám nói:



- Sẽ có một ngày tôi phải cho Liễu Ngũ biết, cho dù đó có là sự thật đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi!



Sắc mặt Tống Minh Châu vụt trắng bệch, không ngờ lại có ba phần giống như Đường Phương khi đang tức giận:



- Ai nói vậy!?



Tiêu Thu thủy nhìn Thẳng vào nàng:



- Tôi, Tiêu Thu Thủy nói.



Trong khoảnh khắc, Tiêu Thu Thủy như tìm lại đường hùng phong cùng khí khái giết địch ở Ô Giang. Tống Minh Châu dụi dụi mắt, chỉ mới qua một chớp mắt, khuôn mặt Tiêu Thu Thủy chợt bừng bừng chính khí, lại giống như sương mù huyền ảo, hoàn toàn đối lập với hình tượng ngơ ngơ ngác ngác vừa nãy.



Tống Minh Châu phảng phất như không còn nhận ra người này nữa.



Đúng lúc đó, chợt có một sợi dây dài thả ròng xuống.



Vào lúc này, ở nơi này, vậy mà cũng có người thả dây thừng xuống, chẳng lẽ là ông trời thả xuống sao?



Tiêu, Tống ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dây thừng kéo dài, nhìn không thấy tận cùng, quả thực là giống như từ trên trời rủ xuống.