Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 17 : Trận chiến Đại Độ Hà
Ngày đăng: 05:45 22/04/20
Cho dù Đường Phì muốn để hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đi làm lao công một phen cho biết mặt, nàng ta cũng không có nhiều thời gian để mà lãng phí.
Huống hồ Lâm công tử, hòa thượng Đại Đỗ lại càng không cho phép.
Hòa thượng Đại Đỗ mời Lâm công tử tới, vốn là muốn phối hợp với Tiêu Thu Thủy, tìm cách cứu viện Hoán Hoa kiếm phái.
Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố cũng nhờ đó mà biết, Tiêu Thu Thủy còn chưa chết, hòa thượng Đại Đỗ đã chia tay hắn trên đỉnh Đan Hà. Hai người tự nhiên là mừng muốn phát điên.
Đương nhiên, hòa thượng Đại Đỗ không biết chuyện sau khi hắn chia tay Tiêu Thu Thủy, Thiệu Lưu Lệ chết rồi sống lại, Tiêu Thu Thủy cùng Tống Minh Châu rơi xuống vách đá.
Trên đường đi, hòa thượng Đại Đỗ đã biết tin Đường Phương, Đường Bằng chưa chết, vì thế năm người bọn họ quyết định trước tiên tìm kiếm Đường Phương, hội hợp với Đường Bằng, sau đó thăm dò tung tích của mấy người Tả Khâu Siêu Nhiên, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi, rồi đến Hoán Hoa, tụ hội với Tiêu Thu Thủy.
Đương nhiên là họ không biết, bây giờ Tiêu Thu Thủy vẫn còn đang ở Đan Hà, trước mặt hắn chính là cuộc quyết chiến chấn động võ lâm của Thiết Kỵ, Ngân Bình.
Ngay chính Tiêu Thu Thủy lúc này cũng không biết là mình đang làm cái gì, hắn đả tọa rất thoải mái, điều tức rất thuận lợi, chỉ cảm thấy hai luồng khí lưu vận chuyển thông suốt, không ngờ còn chạy khắp kỳ kinh bát mạch, khí tức trong bụng và sau cột sống cũng đã có thể liên thông với nhau rồi.
Thậm chí hắn còn không biết Thiết Kỵ chân nhân cùng Ngân Bình đạo trưởng ở bên ngoài đang đánh đến thế nào nữa.
Hắn cùng càng không biết, Đường Phương, Đường Bằng đã ra sao rồi. Hai người Đường Phương, Đường Bằng ra sao rồi?
..................
Đường Phương, Đường Bằng cũng không sao cả.
Chỉ có cái là họ đã gặp Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi và Tả Khâu Siêu Nhiên mà thôi.
Gặp được Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi cũng không sao, chỉ là hai người bọn họ bị ép đi về phía này.
Kẻ ép họ không phải ai khác mà chính là Thích Thường Thích và Lương Tiêu Thử.
Vì thế Đường Phương, Đường Bằng gặp được Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi cũng chẳng khác nào gặp phải Lương Tiêu Thử và Thích Thường Thích cả.
Cuộc đụng độ này diễn ra trong địa phận Tây Khang, tại cầu treo xích sắt trên Đại Độ Hà.
Đại Độ Hà tên cổ là Mạt Thủy, khởi nguồn từ hai con sông Đại Kim Xuyên và Tiểu Kim Xuyên, sau khi hội hợp tại phía Tây Nam huyện Đan Ba, tỉnh Tứ Xuyên thì được gọi là Đại Độ Hà, chảy vào địa phận tỉnh Tây Khang, qua Hỗ Định vào Xuyên, đến Nhạc Sơn thì nhập vào Manh Giang.
Nước sông Đại Độ Hà chảy cuồn cuộn dưới cầu, giống như đất và người dân Tây Khang phóng khoáng, cầu treo qua Đại Độ Hà giống như một con rồng lớn, khí thế phi phàm.
Bọn họ đi đến giữa cầu thì trông thấy đối phương.
Thực là oan gia ngõ hẹp.
Trong thoáng chốc, Đường Phương, Đường Bằng đã nhìn ra đối phương chỉ có bảy người: Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích, bốn đại há Quyền Lực bang trẻ tuổi cùng với một người trung niên tươi cười rạng rỡ.
Hai người Âu Dương San Nhi, Mã Cảnh Chung bị trói giật cánh khuỷu, do bốn tên đại hán cầm đao áp giải, huyệt đạo nhiển nhiên là đã bị khống chế, nhưng họ cũng đồng thời trông thấy Đường Phương, Đường Bằng.
Trong khoảnh khắc, bọn họ đầu tiên là mừng rỡ nhưng liền lập tức chuyển sang sợ hãi, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Đó là cố ngăn Đường Phương, Đường Bằng có ý cứu viện.
Đường Phương, Đường Bằng hiểu rõ, nhưng họ vẫn phải cứu.
Trong lòng họ biết rõ, nếu đổi lại là đối phương, quyết định chắc chắn cũng sẽ giống như thế: Sao có thể thấy chết không cứu!
Càng huống hồ, hai người Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích, Đường Phương, Đường Bằng tự tin nếu hợp sức lại có thể ứng phó được.
Mã Cảnh Chung là một trang nam nhi kiên cường, sở dĩ bó tay chịu trói, không cần nói cũng biết chắc chắn là vì Âu Dương San Nhi.
Mê thần dẫn Âu Dương San Nhi đang mang thai, võ công chiến đấu đương nhiên là bị giảm sút rất nhiều.
Đường Phương, Đường Bằng khá nắm chắc, có thể cứu được họ.
Đáng tiếc họ không biết, gã trung niên đang tươi cười rạng rỡ kia là ai.
Đường Bằng lập tức ra tay.
Nếu là Đường Mãnh, ám khí rời tay chỉ sợ là cả cầu treo cũng phải tan vỡ, nếu là Đường Phì, nàng ta ra tay, đối phương cho dù đỡ được ám khí thì cũng phải rơi xuống sông.
Nếu là Đường Tuyệt, bảy kẻ này đều sẽ mất mạng trong khoảnh khắc tiếp lấy ám khí, Đường Tuyệt tối tuyệt. Nếu là Đường Tống, trước nay chưa có ai đỡ được ám khí của Đường Tống, trong các cao thủ trẻ tuổi đời thứ ba của Đường môn, ám khí Đường Tống là số một.
Nhưng họ không có ở đây, chỉ có Đường Phương, Đường Bằng.
Ám khí của Đường Phương có lẽ cũng không quá lợi hại, nhưng nàng không thể để cho bằng hữu của mình bị người ta ức hiếp, bị người ta khống chế.
Ám khí của Đường Bằng cũng rất lợi hại, ngoài ra hắn có còn một phương cách riêng.
Phương cách của hắn có thể trong nháy mắt, biến Ôn Dịch nhân ma Dư Khốc Dư thành một kẻ toàn thân mọc đầy kim, mà đối phương không hề kịp phản kháng.
Nhưng ám khí Đường Bằng phát ra đột nhiên biến mất.
Tất cả ám khí đều rơi vào tay một người.
Người đang tươi cười đó.
Ánh mắt Đường Bằng co rút lại:
- Ngươi là ai?
Kẻ kia cười đáp:
- Ngươi từng nghe Độc thủ Dược vương mặt đầy bệnh tật, thế đã nghe qua Dược vương đầy vẻ tươi cười chưa?
Đường Bằng nghiên răng hỏi:
- Dược vương Mạc Phi Oan?
Kẻ đó cười nói:
- Ngươi đã biết đại danh của ta, vậy chết cũng không oan.
Vừa nói lão vừa vung tay lên, phóng trả ba mươi hai cây châm bạc về phía Đường Bằng:
- Đây là đồ của ngươi.
Đường Bằng đưa tay định đón lấy, Đường Phương bỗng chặn lại:
- Đồ của Dược vương không thể chạm vào được!
Châm bạc nhìn như không có gì thay đổi, nhưng khi rơi xuống nước, nước Đại Độ Hà chảy gấp như vậy mà vẫn có một mảng biến thành màu xanh lam.
Dược vương cười nói:
- Cô bé này thật thông minh.
Nói đoạn lại cười âm tà:
- Ta thích nhất là loại thiếu nữ thông minh như vậy, ta thích nhất là cho loại thiếu nữ này uống thuốc của ta...
Lão còn chưa dứt lời, Đường Bằng đã lại ra tay.
Võ công Đường Bằng vốn không thua kém Khuất Hàn Sơn quá nhiều, Dược vương, Kiếm vương thì cùng tề danh trong Bát đại thiên vương.
Lúc này Đường Bằng đã ra tay toàn lực.
Sắc mặc Mạc Phi Oan cũng biến đổi, lão chỉ làm một chuyện.
Lão kéo Mã Cảnh Chung qua chắn trước mặt mình, lần này Đường Bằng quả thật là mặt mũi trắng bệch.
Hắn tung người nhảy lên, không ngờ lại đuổi kịp ám khí mình phóng ra, thu hết trở về.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Dược vương đã ra tay.
Lão đẩy Mã Cảnh Chung ra, bắn về phía Đường Bằng, bản thân thì lao tới chỗ Đường Phương.
Lão tính chuẩn, Đường Phương là mắt xích yếu hơn.
Nhưng lão vẫn quá coi thường Đường Phương.
Võ kỹ Đường Phương không bằng được Đường Bằng, nhưng khinh công của nàng lại là hạng nhất.
Dược vương vừa tới, chưa kịp ra tay, Đường Phương đã phóng lên.
Ngay lúc mũi chân Dược vương điểm xuống, cầu treo lay động, đứng chưa ổn thân, Đường Phương đã phóng qua đầu Mạc Phi Oan, bắn ra ba mũi phi tiêu liên tiếp!
Dược vương không ngờ được kỹ thuật ám khí của Đường Phương lại cao như vậy, gần như không thể tránh được nữa.
Đáng tiếc vẫn còn Thích Thường Thích, ả ta vừa ra tay đã đỡ được ba phi tiêu của Đường Phương.
Đường Phương hạ xuống liền trông thấy một đám bụi.
- Có chuyện gì.
Ngân Bình nhìn Tiêu Thu Thủy, như cười mà không phải cười, Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Ngân Bình nói:
- Vừa rồi ta hét lớn một tiếng, tên nhóc này cũng có mặt, vậy mà lại không bị chấn ngã, có thể thấy nội công cũng không tệ...
Một tiếng quát lúc nãy, cây cứng cũng không chịu nổi mà gãy, thế mà Tiêu Thu Thủy nghe qua lại không cảm thấy có việc
Thiết Kỵ cũng đã hiểu ra:
- Tên nhóc nhà ngươi rất không tệ, không bằng lấy kiếm đâm bọn ta, ai không chịu được coi như kẻ đó thua...
Tiêu Thu Thủy cũng đã hiểu, hóa ra Thiết Kỵ, Ngân Bình muốn hắn dùng binh khí đâm bọn họ, so xem ai mạnh hơn. Ai không chịu được coi như người đó thua.
Vốn cao thủ võ lâm, không cần biết là nội công đã tới cảnh giới nào, lấy chưởng đánh vào còn có thể chịu được, nhưng không chắc có thể chịu được lợi khí đâm cắt.
Đạo lý này cũng giống như da thuộc vậy, nếu lấy chưởng đánh trống, mặt trống tự có thể tiêu giải lực đạo, nhưng lấy một mũi kim đâm vào thì kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Đương nhiên với thần công đã nhập hóa cảnh của hai người Thiết Kỵ, Ngân Bình, đao thương bình thường đâm vào căn bản không thể làm tổn thương chút nào, cho dù là cao thủ hạng nhất dùng đao kiếm đâm tới cũng có thể chịu đựng được, nhưng nếu là cao thủ hạng nhất cộng thêm lợi khí hạng nhất thì sao?
Tiêu Thu Thủy vốn không phải là cao thủ hạng nhất, thậm chí cũng không phải là hạng hai, hạng ba, hạng bốn, hạng năm, dù là muốn tiến vào hạng sáu cũng cực kỳ khó, tính ra có thể coi là hảo thủ hạng bảy, hạng tám trong võ lâm.
Nhưng vừa rồi hắn lại chịu được một tiếng hét của Ngân Bình, việc này khiến hai người Thiết Kỵ cũng cảm thấy kỳ quái, có thể chịu được tiếng hét của Ngân Bình, ít ra cũng có thể xếp vào cao thủ hạng ba trong võ lâm.
Ngân Bình rút kiếm, kiếm hóa bừng lên như cầu vồng, Ngân bình đưa kiếm cho Tiêu Thu Thủy.
- Ngươi dùng thanh kiếm này đâm vào yếu huyệt của bọn ta. Nhớ kỹ, phải đâm mạnh xuống, nếu không thì vô dụng với bọn ta.
Thiết Kỵ cũng rút trường kiếm, làm phát ra một luồng lệ mang kịch liệt, đưa kiếm cho Tiêu Thu Thủy:
- Để cho công bằng, ngươi dùng hai kiếm cùng đâm.
Vì thế Tiêu Thu Thủy cầm hai thanh kiếm, ngẩn người ra đó.
Ngân Bình, Thiết Kỵ đều giục giã:
- Đâm đi, mau đâm đi!
- Đâm tới đây! Mạnh vào nhé!
Tiêu Thu Thủy vẫn do dự không quyết.
- Chần chừ gì nữa?! Mau lên!
- Do dự cái gì?! Mạnh vào!
Tiêu Thu Thủy ngẫm nghĩ một thoáng, khẽ thở dài, thu kiếm lại, đánh ra hai chưởng.
Hắn vẫn không thể yên tâm, không nỡ đả thương người, quyết định dùng chưởng lực của mình thử xem.
Hắn đương nhiên là biết chưởng lực bản thân yếu ớt, kém cỏi đến thế nào, nhưng hắn vẫn kiên trì phải thử trước, đảm bảo an toàn.
Ai ngờ quyết định này lại cứu được hai tính mạng.
Hai chưởng đánh ra, Tiêu Thu Thủy đột nhiên bị một luồng sức mạnh cực lớn quấn lên phản chấn, sau đó là một tiếng rít kỳ dị.
Tiêu Thu Thủy giật mình chấn động, sau đó mới biết tiếng rít tới từ chưởng lực của hắn, mà chưởng lực của hắn thì như bài sơn đảo hại, ngăn cũng không ngăn được, thu cũng không thu kịp.
Hắn không dám khinh thường Thiết Kỵ và Ngân Bình, vì thế hai chưởng này đã dùng đến chín thành công lực.
Hắn muốn thu chưởng thì đã không còn kịp nữa.
Thiết Kỵ, Ngân Bình thấy Tiêu Thu Thủy xuất chưởng, lập tức biến sắc!
Nhưng họ không thể tránh né, “ai không chịu được, coi như người đó thua”.
Hai ông lão quật cường, ai cũng không muốn thua.
Chưởng kình của Tiêu Thu Thủy đánh ra như một con trâu điên xông tới, mà Thiết Kỵ, Ngân Bình thì lại chỉ có thể đứng chịu.
Chưởng đánh trúng thân thể, không có tiếng động vang lên.
Công lực thật thâm hậu.
Sau đó sắc mặt đen sạm của Thiết Kỵ biến thành trắng bệch, nghiêng ngả, rồi lại nghiêng ngả, nhưng không di động.
Ngân Bình trúng chưởng, sắc mặt không thay đổi, nhưng lai lùi ba bước, mỗi bước đạp thành một hố sâu trên đất.
Chỉ nghe Thiết Kỵ cười thảm, gật đầu:
- Chưởng lực, chưởng lực mạnh...
Ngân Bình cũng cười khổ:
- Nội công, nội công cao...
Vừa nói dứt lời, hai người đột nhiên cùng phun ra một ngụm máu tươi, tia máu bắn xuống đất không ngờ còn tạo thành một lỗ máu, một rãnh máu.
Tiêu Thu Thủy hốt hoảng nói:
- Hai vị tiền bối...
Thiết Kỵ cắn môi nói:
- Ta biết, không thể trách cậu, là bọn ta muốn cậu đánh, cậu đã thu tay, không dùng toàn lực...
Ngân Bình vuốt ngực, nói:
- Cậu không lấy kiếm đâm bọn ta, là ơn không giết, là bọn ta mắt kém, không có gì để nói:
Nói đoạn, hai người đưa mắt nhìn nhau, Ngân Bình chắp tay nói:
- Vị tiểu hữu này, ít nhất có công lực một trăm năm mươi năm trở lên, nhưng tuổi cậu lại trẻ như vậy....
Ông thở dài một tiếng, cũng không nói nữa.
Thiết Kỵ tiếp lời:
- Cậu mi vũ hiên ngang, thần quan nội liễm, là tuấn kiệt võ lâm sau này, nhưng võ kỹ lại không cao như nội lực... Ôi, những cái đó cũng không cần nói nữa.
Đoạn phất tay, nói nhanh:
- Bọn ta thương nặng, phải cáo từ rồi.
Ngân Bình nhíu mày nói:
- Có dịp sẽ gặp lại.
Sắc mặt Thiết Kỵ, Ngân Bình càng lúc càng trắng bệch, khẽ lắc mình, đã phóng xuống núi. Tiêu Thu Thủy đang muốn kêu gọi nhưng hai vị lão nhân khinh công cao minh đến mức nào, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bản thân Tiêu Thu Thủy cũng không hiểu thể hiểu nổi.
Nhưng hắn không biết, võ công mình chỉ vào hạng bảy tám, nội công đã thuộc hạng nhất rồi.
Nội công này đều là nhờ liên tiếp uống ba viên tiên đan cùng Thảo trùng.
Vô Cực tiên đan là chí bảo võ lâm, tương truyền phương thuốc là bí phương từ thời Tần Thủy Hoàng cầu thuật trường sinh bất lão, tiên khách nghiên cứu ra, cho đến triều Đường hoàng gia cho luyện, sau tạo được mười bốn viên tiên đan. Thái tử uống hai viên liền nổ xác mà chết, đế quân phẫn nộ, bắt giết mười hai vị dược sư nổi tiếng thiên hạ đương thời, tru di cửu tộc.
Chỉ có mười hai viên tiên đơn lại bị trộm ra khỏi hoàng cung, truyền tay vô số dị nhân võ lâm, cuối cùng phối hợp phương pháp giải độc vào trong đan, tuy không thể trường sinh bất tử như ý người sáng tạo nhưng mỗi viên có thể khiến cho công lực tăng trưởng một giáp.
Tu vi nội công sáu mươi năm, trên đời còn có thể cầu được gì hơn nữa? Chẳng trách có không ít cao thủ võ lâm liều chết tranh đoạt, cuối cùng rơi vào tay dị nhân Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ cũng phải trả giá cực lớn mới có thể lấy được chúng.
Nhưng tính cách ông ta lại cực kỳ quái dị, chỉ uống bốn viên, do coi trọng Lý Trầm Chu nên giao cho hai viên, một viên thì ép Thiệu Lưu Lệ uống bào để giữ mạng. Thiệu Lưu Lệ đánh cắp năm viên còn lại, hy vọng sau khi tìm được Thảo Trùng, giải trừ nhiệt độc sẽ uống vào. Nhưng ý trời xếp đặt, khiến cho Tiêu Thu Thủy, Tống Minh Châu mỗi người uống một viên, sau khi trở lại đỉnh Đan Hà, Tống Minh Châu lại ép Tiêu Thu Thủy uống hai viên, vì thế Tiêu Thu Thủy uống tổng cộng ba viên, còn lại một viên bị Tống Minh Châu mang đi.
Lần này công lực tăng trưởng, thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Cho dù Thiết Kỵ, Ngân Bình công lực cái thế, chịu của hắn một chưởng cũng bị thương không nhẹ, nếu đổi là người khác thì đã sớm máu thịt đầy đất rồi.
Tiêu Thu Thủy nhìn Thiết Kỵ chân nhân, Ngân Bình đạo trưởng bỏ đi, trong lòng buồn bã.
Thoáng cái trên đỉnh Đan Hà chỉ còn lại một mình hắn.
Từ trên Đàn Hà nhìn xuống, chỉ thấy núi tiếp núi, biển tiếp biển, sơn cốc ở đằng xa, phong cảnh tuy đẹp, giang sơn như họa, nhưng lại cảm thấy giữa trời đất rộng lớn, chẳng có nơi nào để đi.