Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 18 : Đường cùng

Ngày đăng: 05:45 22/04/20


Địa phận Tứ Xuyên, núi Nga Mi.



Theo đường Vân Nam hay đường Tây Khang tới Thành Đô thì đều phải đi qua Nga Biên.



Từ Nga Biên đi lên sẽ đến núi Nga Mi.



Nga Mi thiên hạ tú.



Từ núi Nga Mi đi xuống chính là Hoa Dương, từ Hoa Dương có thể tới thẳng Thành Đô.



Núi Nga Mi nằm ở khu vực rìa phía tây bồn địa Tứ Xuyên, cách mặt nước biển ba ngàn một trăm ba mươi bảy mét, khí thế hùng vĩ. Đại thi nhân thời Đường, Lý Bạch đã có một câu thơ miêu tả núi Nga Mi: “Nga Mi cao xuất Tây cực thiên”



Vân Hải Nga Mi như một tấm thảm hoa rực rỡ, khi lại thanh lãng như tranh vẽ.



Từ trên đỉnh Vạn Phật nhìn sang Nhật Xuất, cảnh vật Nga Mi rực rỡ, tráng lệ.



Trông về dải núi đằng xa, trên đỉnh Hoa Nghiêm, băng giá đóng đầy, tuyết đọng chưa tan, cỏ cây phủ trắng... Tất cả đều là thắng cảnh Nga Mi.



Nga Mi Kim Đỉnh, vĩnh viễn là vùng đất thần bí mà tao nhân mặc khách, dị sĩ võ lâm hướng về.



Thế nhưng con đường thông tới Kim Đỉnh Nga Mi, ngày thường vốn tràn ngập du khách tha nhân, qua lại không dứt, hôm nay lại đột nhiên bị chặn.



Không cần biết là ai, đều không được lên Kim Đỉnh.



“Chiến sư” Cổ Hạ Ba danh chấn Hà Nam, lại còn dẫn theo bảy tám nhân vật tiếng tăm vang dội một dải Lưỡng Hà, thấy đường bị phong tỏa, không phục, cố xông qua, nhưng rồi chẳng còn một ai sống sót.



Có người trông thấy khi đám người Chiến sư nghênh ngang vào núi, có một thiếu nho nhã, điềm đạm đi theo sau lưng họ, lặng lẽ theo lên núi.



Vợ của Chiến sư đang ngồi tán chuyện với mấy người phụ nữ quê mùa cách đó hai trăm dặm, trong cùng ngày liền nhận được thi thể của chồng mình, một thi thể không đầu.



Còn cả những người cùng đi với Chiến sư, khi những người này chết, hai mắt trợn trừng, té đái vãi phân, không ngờ lại là bị dọa chết.



Tiêu Thu Thủy đi qua Nga Biên liền nghe tới chuyện này, nhưng hắn cũng không quan tâm.



Bởi vì hắn đang vội quay về Thành Đô, người thân đang chờ hắn về bảo vệ.



Nhưng hắn không biết rằng, chuyện trên Kim Đỉnh Nga Mi, cũng có liên quan tới hắn.



.................



Mã Cảnh Chung một mực bám theo. Đám Hỏa vương giải mấy người Đường Bằng đi càng lúc càng nhanh.



Rút cuộc là bọn chúng muốn đi đâu?



Đường Phương bị giải đi, chỉ biết rằng đã đi đến một nơi xa, rất xa, nàng cũng không biết là phải đi đâu nữa.



Mãi tới khi đến nơi, Đường Phương mới biết nguyên nhân tại sao đến bây giờ bọn nàng vẫn còn chưa bị giết.



Nơi này địa thế dựa vào bên núi, liên miên trải dài, địa hình trồi lên sụt xuống, cũng chẳng biết là kéo tới tận đâu.



Đường Phương biết kẻ áp giải bọn nàng chính là kẻ đã khiến Tiêu Dịch Nhân cùng một trăm ba mươi tư vị tử sĩ thất bại thê thảm, Hỏa vương Tổ Kim Điện.



Ngoài Tổ Kim Điện ra, những tên áp giải còn có hơn ba mươi cao thủ Quyền Lực bang, cùng với Tả Thường Sinh và Huyết Ảnh đại sư trong Thập cửu nhân ma, còn cả con trai của Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh.



Hôm nay bọn họ tới một khách điếm, nhìn từ bên ngoài, khách điếm này cũng không khác gì những khách điếm bình thường, cũng chiếm địa thế thuận lợi, hiển nhiên là điểm mút bắt buộc phải đi qua trước khi tiến vào hoặc đi qua một nơi quan trọng nào đó.



Nhưng Đường Phương lại cảm nhận được: Khách điếm này nhất định là một trong những phân bộ của Quyền Lực bang, bởi vì nàng trông thấy Tổ Kim Điện vừa tiến vào liền đưa ra ba ngón tay, là ba ngón cái, giữa, út, chưởng quỹ cũng vội vàng giơ lên hai ngón tay, là ngón trỏ và áp út.



Tiếp đó Khang Kiếp Sinh lướt tới, hạ giọng nói một câu:



- Thiên hạ một hoàng hôn.



Chưởng quỹ già nua lại trả lời một câu kỳ lạ:



- Hoàng hôn một con heo.



Sau khi ngồi xuống, Tổ Kim Điện đầu trọc có vẻ như rất cao hứng, uống mấy chén rượu liền quay sang phía Đường Phương, Đường Bằng, nói:



- Các ngươi biết tại sao ta không giết các ngươi không? Lại còn phải hộ tống các ngươi như đưa bà già tới tận chỗ này, hắc!



Tổ Kim Điện nháy nháy mắt, thấp giọng nói với họ:



- Các ngươi vẫn còn chưa chết, chính là vì họ hàng nhà các ngươi tốt.



Mấy người Đường Phương, Đường Bằng, Tả Khâu, Âu Dương đều bị cải trang thành hình dạng khác, ngoài chân tay không thể cử động ra thì nhìn qua chẳng có gì khác thường, Tổ Kim Điện rì rầm nói chuyện với họ, người ngoài nhìn vào tự nhiên là không tìm ra manh mối gì, còn tưởng đây là bạn bè tri giao đang tâm sự.



- Đường môn đất Thục là tâm phúc đại họa mà Lý bang chủ muốn tiêu diệt hàng đầu. Bắt giữ hai ngươi, ít nhất cũng khiến Đường Bổn Bổn và Đường Thổ Thổ phải kiêng dè. Nghe nói nhân vật sắc sảo nhất Đường môn, Đường lão thái thái còn vô cùng yêu quý ngươi, lần này đúng là có đại dụng.



Đường Nghiêu Thuấn là cha của Đường Đại, Đường Quân Thu là cha của Đường Bằng. Các cao thủ trung niên, trưởng thành đời thứ hai của Đường môn có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, trong đó Đường Nghiêu Thuấn là lớn nhất, những người còn lại là Đường Quân Thu, Đường Mụ Mụ, Đường Đăng Chi, Đường Quân Thương. Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Phì, Đường Mãnh, Đường Nhu, Đường Cương đều là đời thứ ba do họ sinh ra.



Trưởng lão đời thứ nhất của Đường môn đến nay chỉ còn lại một mình Đường lão thái thái, nghe nói bà ta là người phụ nữ có quyền lực nhất trên giang hồ.



Nghe đồn trên tằng tổ Đường môn còn có một người, được xưng là “Đường lão thái gia tử”, tổng cộng năm chữ, là nhân vật phong vân xây dựng Đường môn từ trăm năm trước, nhưng đã bốn năm chục năm nay không nhúng tay vào giang hồ, ngay cả con cháu họ Đường cũng chưa từng trông thấy ông ta, càng không biết ông ta có còn ở trên đời hay không nữa.



Không tính Đường lão thái gia tử, đương nhiên là Đường lão thái thái có uy quyền thực lực nhất. Trong giang hồ đồn đại, chỉ riêng nô bộc thân cận của Đường lão thái thái, “Đường lão áp”, thủ pháp ám khí đã cao hơn cả “Vạn thủ vương” Tả Thiên Đức ở Miêu Cương.



Mà Đường lão thái thái tính tình nghiêm khắc, không dễ thân cận, trở mặt vô thường, nhưng bà ta lại rất thương yêu cô cháu gái nhỏ Đường Phương, thông minh, ngoan ngoãn, đa cảm, quật cường này.



Tổ Kim Điện muốn lấy Đường Phương, Đường Bằng uy hiếp Đường môn, chính là nắm trúng nhược điểm của Đường lão thái thái.




Chỉ nghe Tằng Sâm gào lên thảm thiết:



- Tiểu Cao!



Hà Sư thất thanh:



- Phất hoa phân liễu thứ huyệt pháp của họ Mộ Dung!



Tiếp đó, Khang Đình, Tằng Sâm cũng ra tay, loan đao như nguyệt, ánh sáng mờ nhạt, nhưng đáng sợ nhất là đoản đao của Tằng Sâm.



Đao ngắn chỉ chưa tới ba tấc, nhưng chỉ cần trúng phải một đao, sợ rằng còn khó chịu hơn cả chết.



Nhưng chỉ trong chớp mắt, đoản đao không ngờ lại rơi vào tay Mộ Dung Anh.



Đoản đao trên tay Mộ Dung Anh, đao đao phát ra lại đúng là đao pháp của Tằng Sâm.



Hà Sư vung đao, đao của hắn dài, dài tám thước năm tấc, cũng gia nhập chiến đoàn.



Chỉ thấy Mộ Dung Anh vươn người lên, bẻ xuống một cành cây, tay phải đoản đao, đao pháp đi theo đường quỷ dị, tay trái trường côn, chiêu chiêu lấy dài đán dài, khóa chặt trường đao của Hà Sư.



Lấy cái mạnh của mình, khắc cái yếu của địch.



Nhưng Án phan quan và Thiết phán quan cũng đã cùng vung roi, giơ yên đánh tới.



Chỉ thấy Mộ Dung Anh phát chiêu, mượn lực đánh lực, lấy yên đẩy ngược, loáng cái lại kéo roi ngắt lực, quật trả về phía kẻ địch, một mặt lấy đao ngắn quyết chiến Khang Đình, mặt khác lại dùng trường côn đả kích Hà Sư, thân hình bám sát vào Tằng Sâm, chuyển động không ngừng.



Hà Sư, Khang Đình thấy đánh lâu không được, chợt thu đao đổi sang Tang môn bổng, chiêu thức đi theo đường vô cùng quái dị. Mới đầu Mộ dung Anh còn có thể chống đỡ, không lâu sau liền mồ hôi đầm đìa, còn trúng mấy vết thương, máu chảy ra không ngừng.



Tiêu Thu Thủy cảm thấy mình nên ra tay rồi.



Đúng lúc đó, trên đầu tường bỗng có ánh mặt trời bùng sáng, trong ánh dương, một người đột ngột phóng xuống.



Mộ Dung Anh lập tức cảnh giác, phỏng chưởng lùi lại:



- Ai?



Chỉ nghe người tới khẩu âm rất quen:



- Mộ Dung thế chất, là ta đây!



Thân hình Mộ Dung Anh vừa đúng che mất tầm mắt Tiêu Thu Thủy, chỉ thấy Mộ Dung Anh nhìn người dưới ánh sáng, vui mừng nói:



- Hóa ra là tiền bối...



Đang muốn chắp tay làm lễ, đột nhiên sống lưng rung lên, toàn thân cứng đờ.



Tiêu Thu Thủy chợt thấy kiếm quang như mặt trời bùng lên.



Mặt trời chói chang đâm vào yết hầu Mộ Dung Anh.



“Xoẹt” một tiếng, một mũi kiếm vàng rực như lửa trồi ra sau đầu Mộ Dung Anh, rồi lại “phốc” một tiếng, thu về.



Mặt trời nóng rực vụt biến mất.



Người tới quay lưng về phía ánh mặt trời, Tiêu Thu Thủy không nhìn thấy rõ.



Nhưng Tiêu Thu Thủy biết kẻ tới là ai.



Tiêu Thu Thủy cơ hồ muốn gào lên.



Kiếm sáng như mặt trời, người tối như bóng đêm.



Quan Nhật thần kiếm, Khang Xuất Ngư!



Lại là lão!



Tiêu Thu Thủy không nhịn được phải gầm lên!



Tên ngụy quân tử hèn hạ, ti tiện, tàn sát trung lương!



Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng xông ra!



Bình thương Tiêu Thu Thủy rất lý trí, rất bình tĩnh.



Hắn giỏi tổ chức, ngoài ra cũng có thể quyết đoán hành sự, quan hệ nhân duyên cực tốt.



Nhưng một khi có chuyện kích nộ tình cảm của hắn, xâm phạm tới tôn nghiêm của hắn, lăng nhục nguyên tắc làm người của hắn, hắn sẽ bất chấp tất cả, bất kỳ trở ngại nào, bất kỳ khó khắn nào, cũng không ngăn nổi quyết tâm của hắn.



Nhất là không thể nhẫn nhịn được loại tiểu nhân hèn hạ như Khang Xuất Ngư.



Hắn xông ra vừa hét lớn:



- Khang Xuất Ngư, tên đốn mạt nhà ngươi....



Tiếp đó hắn đỡ lấy Mộ Dung Anh đang run rẩy sắp ngã.



Hắn phát hiện Mộ Dung Anh hai mắt trợn trừng, đã tắt thở rồi.