Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 19 : Giết và không giết

Ngày đăng: 05:45 22/04/20


Tiêu Thu Thủy hét lớn, khiến cho cả đám Khang Xuất Ngư giật mình sợ hãi.



Tiếng hét đó thật quá lớn, đến khi Khang Xuất Ngư nhìn rõ người tới là Tiêu Thu Thủy thì mới bình tĩnh lại.



Khang Xuất Ngư từng giao đấu với Tiêu Thu Thủy năm lần, mỗi lần giao đấu lại cảm thấy võ công Tiêu Thu Thủy tăng thêm một phần, làm cho áp lực lại lớn thêm một chút.



Có điều võ công Tiêu Thu Thủy vốn thua kém Khang Xuất Ngư quá xa, Quan Nhật thần kiếm của Khang Xuất Ngư xép hàng thứ năm trong Bảy đại danh kiếm võ lâm, ngang hàng với cha Tiêu Thu Thủy, Tiêu Tây Lâu.



Tiêu Thu Thủy thông minh trời phú, chỉ là dù trí tuệ có cao thì độ tinh thuần võ công cũng không thể so sánh với Tiêu Tây Lâu, vừa là cha cũng đồng thời là sư phụ mình được.



Vì thế tuy Khang Xuất Ngư rất căm thù Tiêu Thu Thủy, chỉ hận không thể sớm cho hắn chết dưới kiếm, nhưng lại không hề sợ hãi Tiêu Thu Thủy.



Khang Xuất Ngư mỉm cười hung ác:



- Tên nhóc con nhà ngươi tới rất hay, ta tìm ngươi đã lâu rồi..



Tằng Sâm vung loan đao, hỏi:



- Tên nhóc con chết tiệt này là ai?



An phán quan cười lạnh đáp:



- Hắn là con trai của Tiêu Tây Lâu, Hoán Hoa kiếm phái Thành Đô.



Hà Sư giơ Tang môn bổng lên, quát lớn:



- Ai cần biết hắn là con nhà ai, cứ đánh chết là xong!



Nói đoạn lập tức ra tay, bắt vào động mạch lớn sau cổ Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy đang vô cùng phẫn nộ, chưởng đánh vụt ra, chặt tới mạch môn Hà Sư!



Hà Sư không thể ngờ được đối phương lại ra tay nhanh như vậy, giật mình kinh ngạc, vội thu trảo, đánh Tang môn bổng ra!



Cùng lúc đó, Tiêu Thu Thủy đã biến chiêu.



Một cú chặt không trúng, lập tức xoay chưởng phất ra!



Một chưởng này đánh ra nhìn nhẹ nhàng vô lực, nhưng lại cực kỳ nhanh, đến chính Tiêu Thu Thủy cũng không ngờ.



Tâm niệm hắn vừa động, chưởng đã đánh ra rồi.



Chưởng vừa đánh trúng, chưởng lực liền phát, không ngờ lại nhanh hơn Tiêu Thu Thủy ra tay lúc bình thường tới bảy lần!



Hà Sư hiển nhiên là cũng không dự tính được, trúng phải một chưởng, đang muốn quát mắng:



- Tên nhóc con....!



Đột nhiên cảm thấy trong cơ thể nội lực như dồn dập như bài sơn đảo hải, hai tròng mắt bật lồi ra, miệng phun máu tươi, mũi đổ máu ròng ròng, đến cả lỗ tai cũng rỉ ra tơ máu. Hà Sư không ngờ lại bị một chưởng của Tiêu Thu Thủy đánh chết ngay lập tức.



Tất cả mọi người đều sững sờ, đến cả Khang Xuất Ngư cũng không tưởng tượng được Tiêu Thu Thủy lại có công lực như vậy.



Ngay chính Tiêu Thu Thủy cũng không nghĩ đến chuyện này.



Hắn ngẩn ra, nhìn vào hai tay mình, cơ hồ không dám tin một chưởng đó là do hắn đánh ra. Ngay lúc đó, An phán quan đã lẻn tới sau lưng hắn.



“Chát” một tiếng, yên ngựa đánh thẳng vào lưng Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy không kịp đề phòng, bị trúng một đòn, loạng choạng mất bốn năm bước, nhưng An phán quan thì lại cảm thấy từ xương sống Tiêu Thu Thủy truyền lực một luồng sức mạnh kỳ quái, cực kỳ mạnh mẽ, bị bắn lùi lại!



An phán quan kêu lên một tiếng, không ngờ lại bị chấn lùi tới bảy thước.



Tiêu Thu Thủy ổn định thân hình, ai bị đánh lén cũng sẽ cảm thấy tức giận, hắn lập tức lùi lại chỗ cũ, đá ngược ra một cước!



Trong câu chuyện “Kiếm Khí Trường Giang”, khi đấu với Xứng Thiên Kim tại Kim Tiền ngân trang, hắn từng lùi ngược phát kiếm, ép lui Xứng Thiên Kim, khiến đối phương chết dưới độc tật lê của Đường Nhu.



Nhưng lần này hắn lùi lại nhanh hơn rất nhiều! An phán quan thấy mình đánh lén thành công vậy mà đối phương lại như không có việc gì, bản thân còn bị chấn bay, còn chưa kịp định thần thì Tiêu Thu Thủy đã lùi tới trước mặt!



An phán quan sợ đến vỡ mật, đang muốn chống cự thì một chiêu Hổ vĩ cước của Tiêu Thu Thủy đã đá tới. An phán quan bị đá trúng lồng ngực, “ầm” một tiếng, bị đánh ngập cả vào trong tường thành!



Tiếng kêu thảm của An phán quan có thể nghe được rõ ràng từ cách đó tận hơn một dặm.



Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã giết chết hai cao thủ, không những ngoài dự đoán của người khác mà đến chính hắn cũng không ngờ tới, ngay lúc này, chân phải Tiêu Thu Thủy đã bị đánh trúng!



Roi sắt của Thiết phán quan.



Hắn vốn đang ở cạnh An phán quan, Tiêu Thu Thủy lo đối phó với An phán quan, liền để Thiết phán quan thừa cơ ra đòn.



Mỗi mắt xích trên roi sắt của Thiết phan quan to như miệng chén, được rèn bằng thép ròng, đánh lên đá tảng có thể làm đá vỡ sỏi tan, nhưng một roi đó đánh trúng chân Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy chỉ đau nhói, kêu lên, ngã phịch xuống, còn roi sắt thì gãy ra từng khúc một.



Thiết phán quan chưa bao giờ gặp ai có nội lực như vậy, sắc mặt vàng ệch như đất.



Tiêu Thu Thủy chân phải đau đớn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, khi roi sắt gãy nát, hắn liền đánh ra một quyền.



Quyền đánh trúng đoạn roi gãy.



Đoạn roi gãy bắn ra, cắm phập vào trán Thiết phán quan.



Thiết phán quan gào thảm một tiếng, ngã xuống tắt thở.



Tiêu Thu Thủy liên tục giết ba cao thủ Hà Sư, đệ tử Lương Tiêu Thử, Thiết phán quan và An phán quan đệ tử Diêm Quy Quỷ, làm Khang Xuất Ngư cũng phải sững sờ. Lão nheo mắt nhìn Tiêu Thu Thủy, giống như là người đứng trước mặt lão đáng ra không phải là Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy dựa vào nội lực hùng hậu giết ba người liên tiếp, nhưng hắn một là không biết bản thân có thần công như vậy, sử dụng không thuần thục, hai là võ công kỹ pháp không cao, lại không thể phối hợp với nội lực thâm hây, cho nên hiệu quả thực dụng cũng bị suy giảm thảm hại.



Hắn trước bị An phán quan đánh trúng lưng, thật sự khí huyết đảo lộn, sau Thiết phán quan quất một roi, cũng khiến chấn phải hắn không nhấc lên nổi.



Thế nhưng Tiêu Thu Thủy trước khi công lực đại tiến, võ công chẳng qua cũng chỉ tương đương với đám An phán quan, cùng lắm là cơ cảnh, nhanh nhẹn hơn một chút, bây giờ không ngờ lại chịu thẳng hai đòn, giết chết ba người liên tiếp.



Khang Xuất Ngư lạnh lùng nói:



- Công lực ngươi tiến bộ thật nhanh!



Tiêu Thu Thủy hừ lạnh đáp:



- Không cần giả bộ!



Tằng Sâm ở bên cạnh không nhịn được, hỏi:



- Hắn thật sự là Tiêu Thu Thủy?



Tằng Sâm thật sự không thể tin được nội công Tiêu Thu Thủy lại cao như vậy.



Khang Xuất Ngư cười lạnh:



- Vậy cũng chẳng sa.



Vụt quát lớn:



- Ngươi thử tiếp một chưởng của ta!



Khang Xuất Ngư đánh ra một chưởng, đã vận đến mười thành công lực, quyết chỉ phải lấy mạng Tiêu Thu Thủy.



Lão đấu với Tiêu Thu Thủy năm lần, có thể chắc chắn Tiêu Thu Thủy không có thần công như vậy!



Nhưng lão đã nhầm mất rồi.



Nếu lão dùng Quan Nhật kiếm pháp, cẩn thận quyết đấu với Tiêu Thu Thủy thì vẫn có cơ hội giết chết đối phương. Lão không nên thử.



Lão đánh ra một chưởng, Tiêu Thu Thủy cũng trả lại một chưởng.



Hai chưởng chạm nhau, lão liền biết mình đã nhầm mất rồi.


Người đó chưa từng thấy ai thần dũng như vậy, cố nhịn nước mắt đang sắp trào ra, đáp:



- Tôi là Ngô Minh...



Tiêu Thu Thủy nhìn trừng trừng vào hắn:



- Ngươi là người của Bành Cửu?



Ngô Minh run rẩy đáp:



- Đúng, đúng, tôi là đệ tử của Bành Cửu.



Tiêu Thu Thủy từ từ thả lỏng tay:



- Bành Cửu có ơn với ta, ta không giết ngươi.



Ngô Minh chỉ thấy Tiêu Thu Thủy nổi giận đáng sợ như quỷ thần, giờ biết hắn không giết mình, tuy không rõ giữa Bành Cửu và Tiêu Thu Thủy có uyên nguyên gì nhưng trong lòng vẫn thở phào một tiếng, lập tức nói:



- Đa tạ....



Tiêu Thu Thủy xua tay.



Ngô Minh ôm quyền, vượt tường mà đi.



Tiêu Thu Thủy không giết Ngô Minh.



Chờ Ngô Minh đi khỏi, Tiêu Thu Thủy mới dựa vào tường, ngồi xuống.



Thể lực hắn đã suy kiệt.



Hôm nay hắn trước sau trúng phải vô số đòn, tuy nội lực hơn người, có thể chịu đựng được nhưng cũng bị thương không nhẹ.



Nhưng nhưng hắn vừa mới ngồi xuống đất, đang muốn thở dốc một chặp thì lại bỗng có bóng người lóe lên!



Tiêu Thu Thủy đứng phắt dậy.



Người tới lại là Ngô Minh. Hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Tiêu Thu Thủy.



Ngô Minh nói:



- Ngươi thả ta đi.



Tiêu Thu Thủy lạnh lùng hỏi:



- Ngươi còn không đi?



Ngô Minh đáp:



- Ta đi, chỉ là ta muốn nói với ngươi một chuyện.



Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên nói:



- Nói đi.



Ngô Minh đáp:



- Mấy người trong khách điếm bị bọn ta bắt được, Hỏa vương áp giải, trong đó có hai ba người giống như là bằng hữu của ngươi.



Vừa nói Ngô Minh vừa quan sát Tiêu Thu Thủy:



- Ngươi tới tìm bọn họ đúng không?



Nói đoạn chắp tay nói:



- Lời tới đây là hết, cáo từ.



Ngô Minh tung người bỏ đi.



Bằng hữu?



Là bằng hữu nào ở đó?



Là ai thất thủ bị bắt?



Tiêu Thu Thủy rất mê hoặc, đột nhiên nhớ tới một chuyện: Ánh mắt!



Ánh mắt đó!



Ánh mắt của khách thương đó!



Ánh mắt quen thuộc! Ánh mắt kiên định!



Ánh mắt hàm tiếu! Ánh mắt muốn nói...



Đường Phương, Đường Phương đang ở đó!



Tiêu Thu Thủy muốn nhảy dựng lên!



Hắn lập tức nhớ tới vị lang trung kia.



Lang trung đó thân hình gầy gò, nhưng lại có cái bụng hơi tròn!



Lang trung đó là nam, không, không, nhất định không phải là nam!



Là nữ! Hơn nữa còn là Âu Dương San Nhi!



Mấy người Đường Phương quả nhiên là ở bên đó!



Tiêu Thu Thủy thực hận không thể móc hai mắt mình ra!



Hắn không có thời gian làm như vậy. Hắn phấn chấn nhảy lên, quên cả thương tích trên người.



Hắn lao như bay về phía Hoan Nhạc sạn.



Hắn lao vào Hoan Nhạc sạn, chỉ có đau thương, không có người.



Khách điếm rộng lớn, bàn đổ ghế ngã, không còn một ai.



Chỉ có một người, người chết.



Trái tim Tiêu Thu Thủy như muốn nhảy ra khỏi lổng ngực.



Người chết là Tằng Sâm.



Tằng Sâm bị lửa thiêu chết.



Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới bình tĩnh lại.



Tằng Sâm bị đốt chết, nhưng một bàn một ghế bên cạnh hắn lại không hề có chút dấu vết thiêu đốt.



Loại thủ pháp này không thể là ai khác ngoài Hỏa vương.



Ở đây rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đám người Tổ Kim Điện đang ở đâu?



.... Đường Phương, Đường Phương, rút cuộc là cô ra sao rồi?



... Đường Phương, Đường Phương, cô đang ở đâu?



Đọc tiếp phần tiếp theo: Anh Hùng Hảo Hán