Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 7 : Trận chiến núi Đan Hà
Ngày đăng: 05:45 22/04/20
Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ chắt chặt lấy thân kiếm của ông lão sử dụng Đoạn môn kiếm pháp, nhưng thế công của bốn người kia lại càng thêm sắc bén.
Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ khống chế kiếm của một ông lão, nhìn thì có vẻ hay nhưng vốn võ công hòa thượng Đại Đỗ còn cao hơn Tiêu Thu Thủy, ít nhất cũng có thể kiềm chế thế công của hai người, bây giờ hai chưởng hợp lại, cùng với ông lão kia đều phải dừng lại.
Nhưng một mình Tiêu Thu Thủy làm thế nào chống lại sự hợp kích của bốn ông lão kia?
Đúng lúc đó, chợt nghe một tiếng hét vang, phát ra từ trên đỉnh núi, kéo dài xuống sường núi, trong chớp mắt đã tới sau lưng Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên: Áo vải xanh, tất trắng, giày đen!
Lương Đấu!
Lương Đấu vừa tới đã đưa tay bắt lấy một thanh kiếm.
Năm người cùng hô lên, ba thanh kiếm nhất tề đâm vào Lương Đấu.
Lương Đấu xuất đao. Ánh đao lóe lên rồi vụt biến mất.
Năm người cùng quát tháo, dịch người lùi lại bảy tám bước, thiếu chút nữa thì đã cùng nhau rơi xuống dưới vách đá.
Chỉ có ông lão trường kiếm đang bị giữ là không thể thoát thân, biến thành trước cửa Đan Hà quan, một mình ông ta đối đầu với hòa thượng Đại Đỗ, Tiêu Thu Thủy cùng đại hiệp Lương Đấu.
Trong mắt Lương Đấu chợt lóe lên sát khí, bỗng nghe sau lưng có người nói:
- Dừng tay!
Năm ông lão kia giống như nghe thấy thánh chỉ, lập tức dừng lại, ông lão đang giằng co kiếm với hòa thượng Đại Đỗ không ngờ cũng bỏ kiếm lùi về sau. Năm người đứng thẳng, chắp tay trước ngực, ngón giữa tay phải dựng lên, ngón út tay trái cong lại, cung kính hô:
- Thủy thượng long vương, thiên thượng nhân vương.
Chỉ thấy người tới là Ung học sĩ, ông ta cũng đứng thẳng, đọc hai câu:
- Thượng thiên hạ địa, duy ngã thị vương.(*)
Người ngoài nhìn vào hiển nhiên là thấy địa vị của Ung học sĩ cực cao, thần sắc của năm ông lão kia vô cùng cung kính. Lương Đấu bỗng cười nói:
- Huynh quả nhiên là...
Ung học sĩ khẽ cười lạnh:
- Huynh đoán không sai.
Lương Đấu ánh mắt chớp động:
- Vậy năm vị này chính là “Ngũ kiếm Thần tẩu” trứ giang hai bờ Trường Giang rồi?
Tiêu Thu Thủy thất thanh:
- Ngũ kiếm Thần tẩu, là Ngũ kiếm trong Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân dưới trướng Chu đại thiên vương?!
Năm người kia hừ lạnh không đáp, Lương Đấu cười nói:
- Chính là bọn họ. Còn vị này thì chính là Nhu Thủy thần quân đại danh đỉnh đỉnh trong Song thần quân. Ông ta và Liệt Hỏa thần quân là cao thủ đắc lực nhất của Chu đại thiên vương, suốt một dải Trường Giang, Ung tiên sinh quả thực là vô cùng nổi danh.
Nhu Thủy thần quân Ung học sĩ cười lạnh nói:
- Nghe nói tại Tỷ Quy, ngươi cùng mấy tên thủ hạ giết Trường Giang tam anh, hơn nữa còn ở Cao Yếu xung đột với Trường Giang tứ côn...
Tiêu Thu Thủy bỗng ngắt ngời ông ta:
- Không phải thủ hạ, mà là anh em.
Nhu Thủy thần quân biến sắc, ông ta hoành hành giang hồ, làm gì có ai dám bất kính như vậy bao giờ. Càng huống hồ đối với ông ta mà nói, Tiêu Thu Thủy chỉ là loại vãn bối của vãn bối, vậy mà cũng dám nói năng với ông ta như vậy! Nhu thủy thần quân đang muốn phát tác, Lương Đấu đã nói:
- Chỉ không biết tại sao Quyền Lực bang cũng liệt cả Ung thần quân vào đối tượng phải tiêu diệt?
Nhu Thủy thần quân nặng mặt đáp:
- Quyền Lực bang trước nay luôn coi người của Chu đại thiên vương là cây gai độc trong thịt.
Lương Đấu cười nói:
- Chu đại thiên vương há lại chỉ là một cây gai độc với Lý Trầm Chu!
Sắc mặt Nhu Thủy thần quân hơi hòa hoãn lại:
- Tôi nói là gai độc, là trí mạng, trí mạng với Quyền Lực bang!
Lương Đấu hỏi:
- Vậy thì tại chùa Biệt Truyện, Hỏa vương trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang vốn tới để phục kích huynh?
Nhu Thủy thần quân trầm giọng đáp
- Ban đầu tôi cũng nghĩ Lưỡng Quảng thập hổ đều là người của Quyền Lực bang. Chúng ta tụ hợp lại ở đây, có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.
Lương Đấu nói:
- Có điều vậy cũng khiến Kiếm vương và Hỏa vương tập trung lại.
Hòa thượng Đại Đỗ cười lạnh:
- Sợ cái gì, chúng ta liều với chúng một trận!
Lương Đấu cười nói:
- Bây giờ Ngũ kiếm cũng tới rồi, với võ công của năm vị lão tiền bối, tự nhiên là tăng cường thực lực cho chúng ta rất nhiều. Nhưng kỳ lạ là tại sao Quyền Lực bang lại để các vị lên được trên núi?
Ông lão dùng Hồ điệp kiếm đáp:
- Chúng ta lên núi, cũng không gặp phải cản trở gì.
Ông lão dùng Uyên ương kiếm cũng nói:
- Chuyện đó khiến ta cũng thấy rất kỳ lạ.
Lương đấu nhìn sắc trời, chiều tà đang xuống.
Sương mù dày lên.
Chùa Biệt Truyện nằm trong sương mù dày đặc, như ẩn như hiện. Vách núi khí thế trầm trọng giống như đang đè nặng xuống.
Tại sao Quyền Lực bang lại chẳng có chút động tĩnh nào?
Vừa không phát động, lại càng không tấn công.
Rút cuộc là bọn chúng đã xâm nhập vào xung quanh chùa Biệt Truyện, hay là vẫn chỉ triển khai bao vây quanh sườn núi?
Trên núi tĩnh lặng, đến một tiếng chim kêu cũng không có, trong núi sương chiều bao phủ.
Buổi chiều. Sáo, nhị hồ, đàn cầm.
Rút cuộc là Quyền Lực bang đang ở đau? Bọn chúng đang làm cái gì?
Tiêu Thu Thủy nhìn màn sương dày từ từ bốc lên, bao trùm Hải Sơn môn, trong lớp sương này rút cuộc là có bao nhiêu kẻ địch?
Nhưng Tiêu Thu Thủy nhìn sương mù, lại thấy ẩn hiện ra hình bóng Đường Phương.
... Đường Phương, Đường Phương, Đường Phương.
Đột nhiên tinh quan lóe lên từ trong màn sương, bắn thẳng về phía Tiêu Thu Thủy.
... Chẳng lẽ là Đường Phương tới đây?
Tiêu Thu Thủy ngẩn ra, không ngờ lại quên cả tránh né. Bỗng thấy một bóng người lướt tới, áo vài xanh, tất trắng, giày đen, đưa tay bắt lấy ám khí, vung tay lên, bắn ngược ám khí vào trong sương mù, trong màn sương truyền ra một tiếng kêu thảm.
Cùng lúc tiếng kêu thảm vang lên, trong sương mù liên tiếp truyền ra tiếng hô hét rối loạn, kỳ lạ. Chỉ thấy không ngừng có bóng người cao thấp, tiến lùi, thân pháp nhanh nhẹn, cũng không biết là có bao nhiêu kẻ địch kéo tới.
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy rùng mình sởn gai ốc, tay không khỏi nắm chặt chuôi kiếm. Đúng đó, Lương Đấu chợt đưa tay kéo hắn đi, trong nháy mắt đã vượt ra ngoài năm sáu trượng, Chỉ thấy trước cửa Hải Sơn quan chỗ hắn vừa đứng bỗng “ầm” một tiếng, bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt!
Đằng lôi kiếm tẩu mỉm cười hung ác:
- Nói chuyện giết người!
Tiêu Thu Thủy hỏi:
- Giết người?
Đăng lôi kiếm tẩu ung dung nói:
- Ngươi biết ta giết người phải mất bao lâu không?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Ồ?
Đằng lôi kiếm tẩu cười tàn độc:
- Bình thường ta bắt sống một người, muốn giết hắn, ít nhất có thể giết trong sáu ngày, nhiều thì có thể giết trong mười sáu ngày. Có một lần ta bắt được một tên, mỗi ngày cắt một miếng thịt, rắc một nắm muối, nấu lên ăn ngay trước mặt hắn.
Nói đoạn Đằng lâu kiếm tẩu hướng về phía bụi cỏ đen rậm, lạnh lẽo nói:
- Kẻ nào dám phạm ta, ta quyết không tha cho hắn!
Tiêu Thu Thủy khẽ thở dài, hắn biết Đằng lâu kiếm tẩu cố ý nói cho người của Quyền Lực bang nghe, nhưng hắn cũng biết Đằng lôi kiếm tẩu kinh nghiệm giang hồ lõi đời này, trong lòng cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có người trong lòng sợ hãi mới mở miệng đe dọa người khác.
Ánh trăng như sương.
Chùa Biệt Truyện nhìn trong bóng đêm huy hoàng có vẻ vừa trầm mặc, vừa an tường.
Vì thế họ đẩy cửa tiến vào nhà bếp.
Trong nhà bếp có thức ăn, trong thức ăn không có độc.
Đằng lôi kiếm tẩu lịch duyệt giang hồm vừa tiến vào đã dùng châm bạc thử xam thức ăn có độc hay không.
Chuyện này lại khiến Tiêu Thu Thủy nhớ tới Đường Phương. Đường Phương là người của Đường gia, người Đường gia đều rất cẩn thận, cho nên rất khó hạ độc được người Đường gia.
... Ngoại trừ một lần, trên lầu giáp tú...
Đằng lôi kiếm tẩu đang muốn mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên, sáu đốm sáng lam bắn tới. Đằng lôi kiếm tẩu giật chỏ đánh lùi A Thủy đang sắp bước ra ngoài, vụt đóng cửa lại. Bụp bụp bụp, bụp bụp bụp, ám khí đánh ngậm vào cửa.
Cửa đóng sập lại, trong nhà bếp tối đen.
A Thủy tức giận quát:
- Ông đánh ta....
Tiêu Thu Thủy bỗng nói:
- Không ổn.
Đằng lôi kiếm tẩu hỏi:
- Cái gì không ổn?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Không thể bị vây ở đây.
Đằng lâu kiếm tẩu nói:
- Đi ra làm bia ngắm cho ám khí?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Làm bia ngắm cho ám khí cũng phải ra phối hợp với Lương đại hiệp.
A Thủy nói:
- Tôi tán thành!
Tiêu Thu Thủy gói hết thức ăn vào trong giấy dầu, lần lượt cất vào trong áo. Đằng lôi kiếm tẩu cuối cùng cũng nói:
- Được rồi, bị khốn ở đây cũng chỉ có một đường chết.
Tiêu Thu Thủy đẩy tung cửa ra, ánh trăng như nước, hành lang như một đoàn trường chinh dài đằng đẵng. Tiêu Thu Thủy vụt hít vào một hơi khí lạnh, quyết đoán nói:
- Xông ra ngoài!
Bên Tiêu Thu Thủy vừa ra khỏi cửa, đối phương đã phát động thế công.
Hai chỗ cửa sổ phòng bếp đóng kín đồng loạt bị phá vỡ.
Ánh trăng như kiếm mang, chiếu sáng phòng bếp, đao phong lóe sáng, ít nhất có sáu người từ cửa sổ nhảy vào.
Nhưng cùng lúc đó, ba người Tiêu Thu Thủy đã đều lao ra ngoài.
Nhóm Tiêu Thu Thủy đi được một đoạn, hành lang rất dài, ít nhất có ba bốn mươi món ám khí đồng loạt đánh về phía họ.
Tiêu Thu Thủy nhảy, tránh, né, dịch, hai tay bắt, kéo, đánh, đẩy tránh khỏi cùng đánh văng hơn mười món ám khí, hành lang đài đằng đẵng, thế xông của Tiêu Thu Thủy không giảm.
Bấy giờ bỗng nhiên có hai người xông ra, một thanh quỷ đầu đao, một cây lưu kim đáng, trái phải giáp kích. Tiêu Thu Thủy hạ người xuống, lưu kim đáng suýt soát sượt qua người. Hắn hạ thấp người nhưng vẫn không hề dừng lại, “binh” một tiếng, hoa lửa bắn tung, đỡ lấy quỷ đầu đao, mượn thế đẩy qua, ném người đó ra ngoài.
Lúc này Tiêu Thu Thủy đã tới gần cuối hành lang, chạy thêm mười bước sẽ vào trong điện, trong điện có cường viện là mấy người Lương Đấu. Cùng lúc đó,mộtđoàn kiếm mang sáng chói như mặt trời vụt bùng lên trong đêm tối.
Quan Nhật thần kiếm!
Mặt trời không quá gắt, nhưng trong bóng tối cũng vô cùng sáng lạn.
Nhát kiếm này hiển nhiên không phải Khang Xuất Ngư ra tay, mà là Khang Kiếp Sinh.
Tiêu Thu Thủy biết không thể hàm chiến, một khi bị Khang Kiếp Sinh ngăn cản, người của Quyền Lực bang nhất định sẽ tới vây giết. Hắn nối máu lên, phóng hết tất cả ám khí bắt được ra!
Khang Kiếp Sinh giật mình hoảng sợ, vội vàng múa kiếm đánh văng ám khí, Tiêu Thu Thủy đã xông qua, lao vào trong cửa, đá tung cửa ra, hét lớn:
- Có địch tấn công.
Bấy giờ hắn vốn có thể xông vào trong viện, Quyền Lực bang tuy sắp trọng binh bốn phía nhưng tạm thời vẫn chưa dám xâm nhập vì sợ hãi uy danh của các cao thủ do đại hiệp Lương Đấu dẫn đầu. Nhưng cùng lúc ấy, Tiêu Thu Thủy bỗng nghe thấy A Thủy ở đằng sau chưa tới mười bước, phát ra một tiếng kêu thảm!
Tiêu Thu Thủy lập tức lao ngược ra.
Hắn không thể chờ mấy người Lương Đấu chạy tới rồi mới tính. Cứu người như cứ mạng, Tiêu Thu Thủy thà đi chịu chết, biết rõ sức mình bọ ngựa chống xe nhưng cũng không thể thấy chết không cứu!
(*) Dưới nước là long vương, trên trời là nhân vương. Trên trời dưới đất chỉ có ta là vương.
(**) Một đoạn trong bài "Đoạn ca hành", hình như là của Tào Tháo =.="
月明星稀,
乌鹊南飞;
绕树三匝,
无枝可栖.
Trăng sáng sao thưa,
Chim thước về nam;
Lượn quanh ba vòng,
Chẳng cành đáng đậu.