Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 8 : Trận chiến núi Vũ Di

Ngày đăng: 05:45 22/04/20


Tiêu Thu Thủy lao ngược ra ngoài, khuỷu tay phải đảo lại đâm ra một kiếm. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, một bang chúng Quyền Lực bang trúng kiếm, đánh rơi vũ khí lùi ra sao.



Tiêu Thu Thủy quay người, thấy A Thủy sắc mặt trắng bệch, đã ngã ngồi xuống đất, Đằng lôi kiếm tẩu rống giận liên tục, kiếm như sấm sét, giao chiến với Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư.



Lúc này, hai thanh đơn đao, một cây khóa hổ lam đã bổ tới A Thủy đang ngồi dưới đất.



A Thủy giống như đau đớn không chịu nổi, cố gắng chống đỡ, chân quét ngang ra, đá ngã đại hán cầm khóa hổ lam, nhưng hai thanh đơn đao thì không tránh né nổi nữa.



Bấy giờ Tiêu Thu Thủy đã tới.



Hắn đấm ra một quyền, đánh cho một người ôm mũi lùi lại.



Tay phải cầm kiếm vạch ra một vết thương dài trên tay phải người còn lại, người đó vứt luôn cả đao, bỏ chạy trối chết.



Tiêu Thu Thủy đã thoát rồi không ngờ lại quay về, khiến cho bang chúng Quyền Lực bang khồng thể ngờ được, thực như thiên binh hạ phàm. Tiêu Thu Thủy đánh lùi hai người, đưa tay đỡ A Thủy dậy, sau đầu bỗng vang lên tiếng gió rít.



Trong lúc gấp rút, Tiêu Thu Thủy vụt cúi đầu, mấy sợi tóc bay lên không.



Kẻ xuất kiếm là một trong Trường Thiên ngũ kiếm.



Tiêu Thu Thủy không hề để tâm chiến đấu, hắn đỡ A Thủy bỏ chạy.



Ngọc Chẩm thần kiếm trong Trường Thiên ngũ kiếm lại đâm tới một kiếm, A Thủy một tay vẫn phải vịn vào Tiêu Thu Thủy nhưng đã kịp đá ra một cước.



Ngọc Chẩm thần kiếm hốt hoảng tránh qua, Tiêu Thu Thủy đã chạy mất rồi.



Tiêu Thu Thủy chạy lên mười bảy, mười tám bước, chỉ nghe ở đằng sau mũi kiếm của Đằng lôi kiếm tẩu đã phát ra tiếng sấm nổ, quát tháo không ngớt, hiển nhiên là đã đánh với Khang Xuất Ngư đến sôi máu.



Hành lang vừa sâu vừa dài, Tiêu Thu Thủy khẽ cắn răng, quyết tâm trước tiên đưa A Thủy vào trong điện, sau đó quay lại cứu tiếp Đằng lôi kiếm tẩu!



Đúng lúc này, ánh đao lóe lên, một tên sử quỷ đầu đao chắn trước mặt, A Thủy đau đến nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói với Tiêu Thu Thủy:



- Cậu cứ mặc tôi....!



Tiêu Thu Thủy nhận ra kẻ dùng quỷ đầu đao này chính là tên bị mình vận lực ném văng đi lúc nãy, thế xông không giảm, hét lớn một tiếng. Cũng chẳng biết tại sao, có thể là do Tiêu Thu Thủy khí thế ép người, đại hán dùng quỷ đầu đao kia không ngờ lại bị dòa lùi ba bước, tránh qua một bên.



Tiêu Thu Thủy một bên liều mạng, một bên hỏi:



- Chị làm sao rồi...?



A Thủy nhịn đau đáp:



- Ruột tôi... Ai... Đau quá không nói nổi nữa.



Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới biết A Thủy vốn bị ruột thừa, trong lúc kịch đấu đột ngột phát bệnh, vừa phát tác là không thể vãn hồi được. A Thủy là phụ nữ, Tiêu Thu Thủy cũng mặc kệ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân nữa, túm lấy thắt lưng chị ta, một nâng, một đẩy, đẩy A Thủy vào trong điện, vụt quay đầu lại, bỗng thấy một người đã chắn trước hành lang dài.



Người đó cao lớn uy mãnh, tóc trắng râu bạc, vẻ mặt hồng hào, chính là Đại vương long Thịnh Giang Bắc.



Cùng lúc ấy, Tiêu Thu Thủy lại nghe Đằng lôi kiếm tẩu kêu lên thảm thiết.



Hắn nhìn sang, chỉ thấy Khang Kiếp Sinh đã gia nhập vào ác chiến, Đằng lôi kiếm tẩu đương nhiên không thể địch nổi, lại trúng một kiếm.



Tiêu Thu Thủy bất chấp tấp cả, lao thẳng tới giống như phát điên!



Thịnh Giang Bắc vung tay lên chặn lại, quát lớn:



- Ngươi đừng tới thì tốt hơn!



Tiêu Thu Thủy nóng lòng cứu người, sao còn để ý nữa, rõ ràng biết mình tuyệt không phải đối thủ của Thịnh Giang Bắc nhưng vẫn toàn lực xông đến. Thịnh Giang Bắc thoáng ngẩn ra, thầm nghĩ gã thanh niên này đã hai lần thoát ra đượcvậy mà còn quay lại hang hổ lần thứ ba, quả là can đảm kinh người.



Vì thế liền ngưng thần vận khí, toàn lực ứng phó.



Không ngờ mắt thấy Tiêu Thu Thủy sắp sửa lao vào Thịnh Giang Bắc lại đột nhiên cong vẹo người xuyên qua sườn phải Thịnh Giang Bắc, thoát ra được. Lúc này Tiêu Thu Thủy gấp rút muốn cứu Đằng lôi kiếm tẩu, không muốn chiến đấu với Thịnh Giang Bắc cho nến mới dùng tới cách đó. Thịnh Giang Bắc đang chuẩn bị để khổ chiến, không thể ngờ đối phương lại thay đổi đột ngột như vậy, hơi thất thần một chút, Tiêu Thu Thủy đã lướt sát qua người.



Nhưng chỉ trong chớp mắt đó, Thịnh Giang Bắc đã định thần lại, biết dụng ý dương đông kích tây của Tiêu Thu Thủy.



Trong khoảnh khắc hai người lướt sát qua nhau, Tiêu Thu Thủy hoàn toàn để lộ sau lưng.



Tiêu Thu Thủy nóng lòng cứu người, cũng k hông kịp để ý tới sơ hở sau lưng.



Thịnh Giang Bắc là một trong mười chín nhân ma, tuy hơi bộc trực nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lão sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.



Lão lập tức vươn chưởng ra, chưởng phải chu sa, chưởng trái hắc sa.



Thân hình Tiêu Thu Thủy nhanh, chưởng của lão còn nhanh hơn.



Nếu chưởng này của lão đánh trúng Tiêu Thu Thủy, với tốc độ chạy của Tiêu Thu Thủy, Thịnh Giang Bắc chỉ có thể đánh trúng tối đa ba phần lực đạo, còn bảy phần lực trượt mất.



Nhưng cho dù chỉ đánh trúng ba phần lực đạo thì dưới sức mạnh hai chưởng, Tiêu Thu Thủy không chết cũng trọng thương.



Nhưng ngay vào lúc sắp sửa đánh xuống, hai chưởng Thịnh Giang Bắc lại đột nhiên ngừng lại một chút, chậm lại một chút.



Điểm này ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng có thể cảm nhận được.



Thời cơ thoáng qua là mất, chỉ trong sai biệt một sát na đó, thân hình Tiêu Thu Thủy đã nằm ngoài phạn vi hai chưởng của Thịnh Giang Bắc.



Thịnh Giang Bắc không ngăn cản được Tiêu Thu Thủy, bang chúng Quyền Lực bang hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.



Vốn giữa chỗ của Thịnh Giang Bắc và chỗ của Khang Xuất Ngư còn có một đội khoảng bốn năm người nữa nhưng một vì không dự tính được, hai vì Tiêu Thu Thủy khí thế hùng hổ, không ngờ lại không kịp ngăn cản, để Tiêu Thu Thủy xâm nhập vào cuộc chiến của Khang Xuất Ngư!



Bấy giờ, Khang Kiếp Sinh đã khóa chặt kiếm của Đằng lôi kiếm tẩu.



Khang Xuất Ngư dắt kiếm một vòng, cánh tay trái Đằng lôi kiếm tẩu mang theo một vòi máu, rơi xuống!



Đằng lôi kiếm tẩu gào thảm một tiếng, lắc lư muốn ngã.



Đúng lúc này, Tiêu Thu Thủy đã tới, một tay đỡ Đằng lôi kiếm tẩu, một tay cầm kiếm phản công cha con họ Khang!



Kẻ thù gặp nhau lần này, đều cùng đỏ ngầu cả mắt.



Đằng lôi kiếm tẩu vừa cật lực huy động trường kiếm vừa gầm lên:



- Ngươi đi mau...



Khang Kiếp Sinh cười hắc hắc:



- Ngươi rõ ràng đã đi rồi lại còn quay lại chịu chết, thật là trời cũng bỏ ngươi!



Khang Xuất Ngư cười nói:



- Ngươi muốn chết sớm một chút, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!



Hai kiếm một ngăn một đâm, đều hướng vào Tiêu Thu Thủy, Đằng lôi kiếm tẩu muốn hỗ trợ nhưng lại bị Ngọc Chẩm thần kiếm ngăn cản.



Mới được có ba chiêu, Tiêu Thu Thủy cùng Đằng lôi kiếm tẩu đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong.



Ngay khi đó, giữa bầu trời bỗng bùng lên một ánh đao.



Đang mang cong cong.



Mờ ảo như ánh trăng trên trời.
- Trên đường tới Đan Hà, chúng tôi lại được tin Thiệu Lưu Lệ trưởng lão xuất hiện ở gần chùa Lục Dung. Hai vị trưởng lão Vạn Toái Ngọc, Chương Tàn Kim lập tức tới Lục Dung cứu biện, tôi cùng Ngũ kiếm tiếp tục tới chùa Biệt Truyện, Đan Hà. Khi tới đây...



Nhu Thủy thần quân uống một chén rượu rồi nói tiếp:



- Tìm không thấy Thiệu trưởng lão, đến cả Đại Ấn, Ngọc Tỷ thiền sư cũng không thấy đâu. Tôi vốn muốn rút lui, nhưng nghĩ lại thì Đại Ấn, Ngọc Tỷ đều là cao tăng đắc đạo, vốn ít kết oán với người khác, mà một thân võ công cũng vô cùng vững chắc, người thường tuyệt không phải là địch thủ, tại sao lại mất tích được? Mà chùa Biệt Truyện lại là thánh địa vua ban để học sĩ tiềm tu, tại sao một người đọc sách ẩn cư cũng không có? Ta liền dừng lại đây một chút, quả nhiên thấy có chuyện khác thường liền lập tức đề phòng, mới tránh được độc thủ của Quyền Lực bang!



Lương Đầu “ồ” một tiếng, hỏi:



- Nói như vậy, Quyền Lực bang đã tới đây từ trước rồi?



Nhu Thủy thần quân đáp:



- Kỳ thực bọn chúng đã sớm tới đây rồi, đại khái cũng phải tìm khắp cả Đan Hà vẫn không thấy Thiệu Lưu Lệ bèn phục kích chúng tôi ở đây, ngoài Hỏa vương trong Bát đại thiên vương tự thân tới ra còn có có một đám bang chúng Quyền Lực bang nữa. Sáng sớm nay tôi nhờ Ngũ kiếm tới sườn núi thử đánh mở một đường máu, bọn họ đi được nửa đường, thấy đối phương mai phục quá đông, cho nên chỉ có thể lùi về trên núi.



Lương Đấu trầm ngâm nói:



- Như vậy, chuyện Thiệu tiền bối mang theo bảo vật, Quyền Lực bang cũng đã biết rồi.



Bên ngoài yên lặng đến ghê người.



Đêm thâm trầm.



Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.



Nhu Thủy thần quân nói:



- Biết là chắc chắn rồi, có điều bọn chúng không thể phái thêm người nữa, bời vì bây giờ bọn chúng cũng đã đủ bận rồi.



Liệt Hỏa thần quân tấn công Quyền Lực bang, Chu đại thiên vương ở Nam Hoa, Vạn Toái Ngọc, Chương Tàn Kim ở Lục Dung, lại thêm Hoán Hoa kiếm pháo, Hoán Hoa Quảng Tây, Đường môn Tứ Xuyên cùng loàn, Quyền Lực bang cũng quá đủ chuyện cần ứng phó rồi.



Lương Đấu ngẫm nghĩ một thoáng, nói:



- Chẳng trách Kiếm vương dọc đường đi vẫn luôn không phát động chủ lực công kích. Hóa ra hắn thấy chúng tôi chạy tới Đan Hà, cho rằng chúng tôi cũng vì Vô Cực tiên đan mà tới liền dứt khoát vây khốn tất cả trong chùa Biệt Truyện, xem xem chúng tôi có thể tìm được Thiệu Lưu Lệ hay không rồi một lưới bắt sạch.



Nhu Thủy thần quân gật đầu:



- Chỉ có thể là vậy, lấy Hỏa vương và Kiếm vương liên thủ. Lúc đầu tôi thấy mọi người tới, cũng không dám xác định có phải là người của Quyền Lực bang hay không, phải đợi tới khi bọn chúng phát động công kích với mọi người mới dám chắc chắn.



Lương Đấu cười đáp:



- Chuyện đó cũng khó trách. Biết người biết mặt ai biết được lòng, đến cả Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn danh lừng Lưỡng Quảng cũng là người của Quyền Lực bang, chư vị không thể không cẩn thận một chút.



Nhu Thủy thần quân cười khổ:



- Lương đại hiệp có thể thứ tội, huynh đệ quả thực cảm tạ... Nhưng trong chùa Biệt Truyện chẳng có chút manh mối nào của Thiệu trưởng lão, đám Khuất Hàn Sơn hưng sư động chúng, ép mọi người lên núi, triển khai bao vây, thà chết không nhả là để làm gì?



Lương Đấu nhất thời không biết nói gì. Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh thấp giọng nói:



- Không biết... Tôi...



Lương Đấu cười nói:



- Thu Thủy, có gì thì mau nói.



Tiêu Thu Thủy nói:



- Tôi có chút ý tưởng, không biết có nên nói không?



Lương Đấu đáp:



- Mau nói, mau nói, chúng ta đều là người trong hoạn nạn, còn có gì để tính nữa đâu.



Tiêu Thu Thủy cúi người:



- Đa tạ tiền bối...



Lương Đấu ngắt lời:



- Có cái gì tiền bối với không tiền bối, bây giờ đại địch trước mắt, chẳng biết ai sống ai chết, ai phải trông cậy vào ai. Nhìn qua là biết, dựa vào trí tuệ, đảm sắc của cậu, ngày sau tất là tông chủ một phương, cậu còn khách khí nữa là coi thường Lương Đấu ta đó! Đến đây, đến đây, uống rượu, nói chuyện.



Nói đoạn ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi lại rót đầy một chén khác.



Lương Đấu nói như vậy, Tiêu Thu Thủy nghe mà máu nóng sôi trào, cao giọng nói:



- Tại hạ cho rằng, Khuất Hàn Sơn sở dĩ dẫn binh xông lên núi, là bị ảnh hưởng của Trường Giang tứ côn.



Lần này, cả Nhu Thủy thần quân lẫn Lương Đấu đều ngạc nhiên không ngờ tới, cùng “Ồ” lên, nhìn sang phía Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy liếm liếm môi, kể lại chuyện bị đám Khuất Hàn Sơn ép rơi xuống vách đá, phân tán với Đường, Thiết, Khâu, rơi xuống sông liền bị Trường Giang tứ côn bắt sống, sau tới Cao Yếu lại bị đám Khuất Hàn Sơn khống chế, cuối cùng nhắc tới đoạn Kiếm vương đấu Tứ côn.



Tiêu Thu Thủy nói tiếp:



- Với võ công của Khuất Hàn Sơn, Trường Giang tứ côn tất không phải địch thủ...



Vừa nói vừa nhìn sang Nhu Thủy thần quân, Nhu Thủy thần quân không khỏi gật gật đầu.



Tiêu Thu Thủy nói:



- Trường Giang tứ côn hẳn là đã thất bại bị bắt, vì để cầu sinh, hy vọng Ung thần quân ở gần nhất có thể ra tay cứu giúp, cho nên liền nói núi Đan Hà là nơi Thiệu trưởng lão thực sự có mặt, dụ đám Kiếm vương tới giao đấu với Thần quân, hy vọng được cứu. Chỉ có điều họ không biết Thần quân sớm đã bị Hỏa vương bao vây, Kiếm vương thấy người quen hợp lại, cho rằng lời Trường Giang tứ côn nói có lý, vì thế liền tập trung hỏa lực tấn công chỗ này, mặt khác chắc chắn sẽ phái người thông báo với Quyền Lực bang...



Hòa thượng Đại Đỗ nói:



- Nói như vậy, chỗ này không thể ở lâu, Quyền Lực bang có bận rộn hơn cũng sẽ phái viện quân tới đây.



Phong nữ lúc này không hề có chút điên khùng nào nữa, trầm giọng nói:



- Vô Cực tiên đan là tiên đan người trong võ lâm nằm mơ cũng muốn có được, Quyền Lực một khi biết được, tuyệt không thể bỏ qua.



Nhu Thủy thần quân hỏi:



- Như vậy thì mấy người Trường Giang tứ côn đã rơi vào tay Kiếm vương?



Tiêu Thu Thủy do dự đáp:



- Đó đều chỉ là suy đoán thôi!



Lương Đấu xen vào:



- Có điều suy đoán rất có lý.



Nhu Thủy thần quân cười khổ:



- Đáng tiếc, nơi này vừa không có Thiệu trưởng lão, lại vừa không có Vô Cực tiên đan, chỉ có chúng ta thủ không ở đây, chống lại Quyền Lực bang thôi.



Bên ngoài trời đất tĩnh mịch, trong điện ánh nến chiếu lên ba bức tượng phật to lớn. Khói hương sớm đã tắt ngấm, phật vẫn mỉm cười, không ngờ lại có chút mờ ám, dữ tợn.



(*) Kẻ khác rơi lệ, kẻ đó thương tâm. Bản thân rơi lệ, người khác đứt ruột



(**) Một giáp là sáu mươi năm.