Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 133 : Huyết Chiến Ở Lệ Xuyên (Trung)

Ngày đăng: 01:28 20/04/20


Công tác bên này của quân Lam Vũ cũng chẳng nhẹ nhàng, rất nhiều chiến sĩ đều cực kỳ mệt mỏi. Có người thậm chí đã ném liên tục hơn trăm quả lựu đạn, cả cánh tay đều tê dại rồi, có rất nhiều người tình nguyện bị cảnh máu tanh và tàn khốc trước mặt làm sợ tới mức sinh ra dạ dày co thắt, trong lúc kịch liệt chiến đấu thì còn chưa cảm thấy gì, nhưng chiến đầu vừa kết thúc, lập tức phục trên mặt đất nôn thốc nôn tháo. Người bị trọng thương của quân Lam Vũ lại không nhiều, tham dự đợt tấn công đầu tiên này đều là những tên phỉ đồ hung hãn dị thường, một khi bất hạnh ngã xuống dưới đao của bọn chúng, cơ bản đều chỉ còn một đường chết.



Tử Duyệt cô nương dẫn theo những cô nương mới học tập được y thuật không bao lâu đi lại như con thoi giữa các trận địa. Vì không cần tới chiến trường băng bó vết thương cho những người bị thương nhẹ, các nàng tới như một trận gió xuân ấm áp, tức thì làm quân Lam Vũ khôi phục đường một chút sinh khí, rất nhiều người mong dợi các nàng có thể đi tới bên người mình, sờ vào đầu mình hoặc là nhẹ nhàng hỏi thăm mình một chút.



Dương Túc Phong hít thật sâu một hơi, quét mắt qua chiến trường khắp nơi ngổn ngang xác chết, phát giác bản thân chẳng ngờ đã không còn chút cảm giác nào đối với cái chết, bất kể là cái chết của kẻ địch hay là cái chết của người mình, đều dường như không nhìn thấy vậy. Vừa rồi có một tên phỉ đồ bị nổ tung một chân ngã bên người y, toàn thân máu me be bét, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn cực độ, dùng ánh mắt đục mờ rên rỉ cầu xin y cứu mạng, nhưng phản ứng của y lại là bồi thêm một phát súng. Chiến đấu đã tiến hành tới mức này, đoạt lấy mạng sống kẻ khác tựa hồ đã thành bản năng của con người.



“Lượt tấn công tiếp theo của kẻ địch phỏng chừng vẫn là cửa bắc”.



Trên con đường trung tâm còn khá sạch sẽ, Dương Túc Phong lâm thời triệu tập hội nghị chiến trường, thương thảo bước tác chiến tiếp theo. Dự đoán của Tang Đốn được đại đa số liên đội trưởng tán đồng, chết mất ba bốn nghìn người, bọn chúng không thể vứt bỏ nơi này.



Dương Túc Phong cũng cho rằng như thế, Vì vậy, rất nhanh xác định được, trọng điểm tiến công của kẻ địch vẫn là cửa bắc, điều này nghĩa là hỏa lực và binh lực của quân Lam Vũ vẫn sẽ kể tục ngả về phía cửa bắc.



Tử Duyệt cô nương tựa hồ rất cấp bách, vội vàng chạy tới, Dương Túc Phong đứng lên nói: “Tử Duyệt cô nương, Liệt Mông tỉnh lại chưa?”



Tử Duyệt cô nương lắc đầu nói: “Không có, y ít nhất cũng phải hai ngày mới có thể tỉnh lại. Tôi tới là đặc biệt xem thương thế của ngài. Tôi vừa nghe thấy ngài bị thương rồi, ngài vừa xong rõ ràng cũng nhìn t hấy tôi, tại sao không nói cho tôi biết chứ?”



Đám người Tang Đốn kinh ngạc hỏi: “Sư trưởng, ngài bị thương?”



Dương Túc Phong phản bác lại: “Bị thương gì đâu, chuyện nhỏ thôi, chỉ là bị người ta dùng phi đao đâm một cái”.



Vừa nói vừa quấn ống tay áo lên, mọi người quả nhiên nhìn thấy khuỷu tay trái của y có một vết thương. Vết thương vẫn rỉ máu ra ngoài.
Cuối cùng, một mảng kẽm gai đàm đìa máu đã bị thịt người, thịt ngựa san bằng. Kỵ binh tiến theo đằng sau đã thuận lợi vượt qua tuyến phong tỏa tử vong. Bất quá, quân Lam Vũ cũng theo đó lập tức điều chỉnh, liên đội Lặc Phổ phụ trách phòng ngự chính diện đã chia thành từng tốp nhỏ, các chiến sĩ trong liên đội của bọn họ mỗi nhóm tự chiến đấu, chuyên môn dựa vào các loại xó xỉnh, ngõ quặt và cửa sổ tiêu diệt kỵ binh địch. Bọn kỵ binh bằng vào tốc độ và sức mạnh xông vào trong thành căn bản không quen đường lới bên trong, chỉ dựa theo bản năng xông về phía trước, rất nhanh liền bị súng đạn không bị từ đâu tới bắn ngã. Copy by Ác Ma- 4vn



Bên ngoài cửa bắc, pháo binh quân Lam Vũ vẫn tiếp tục dùng hỏa lực hung hãn phong tỏa khu vực đó, bất kể tên địch nào qua nơi đó đều phải trả giá bằng máu. Hai mươi phút sau, tên kỵ binh cuối cùng đã ngã xuống phụ cận cửa bắc, nhưng thế công của kẻ địch vẫn chưa dừng lại, kẻ địch theo phía sau chính là bộ binh như thủy triều. Copy by Ác Ma- 4vn



Lặc Phổ hung dữ nói: “Kẻ địch muốn được ăn cả ngã về không rồi”. Copy by Ác Ma- 4vn



Dương Túc Phong tức thì hạ lệnh tiêu diệt kỵ binh lẻ tẻ trong thành một cách nhanh nhất, đồng thời đóng cửa thành bắc lại. Nhưng cửa thành bị phá hủy nghiêm trọng, không còn cách nào đóng lại được nữa. Mà chính mắt nhìn kỵ binh xông vào trong thành, bộ binh địch như nhìn thấy được hi vọng, liều mạng xông qua hỏa lực phong tỏ, ý đồ giành lấy thắng lợi cuối cùng.



Quân Lam Vũ lúc này cũng nguy hiểm vạn phần, bởi vị liên đội Lặc Phổ phụ trách ngăn chặn chính diện đã phân tán, tạm thời không thể tụ tập lại, kỵ binh địch cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào hai liên đội ở bên xạ kích tiêu diệt kẻ địch ở trên đường. Lúc này, uy lựa của đạn pháo tựa hộ đã suy yếu rồi, sau mới biến là một khẩu dã chiến pháo xảy ra sự cố tự phát nổ, làm chết bốn pháo thủ ngay tại chỗ, bản thân Đường Lạp Cách cũng bị ngất, pháo binh còn lại chỉ có thể dựa vào bản năng tiến hành xạ kích. Copy by Ác Ma- 4vn



Nhìn kẻ địch tràn vào thanh ngày càng nhiều, Lặc Phồ dường như cũng mất đi sự bình tĩnh ngày thường, chẳng chút khách khí: “Cô nàng Phượng Thái Y đó rốt cuộc đang làm gì?” Copy by Ác Ma- 4vn



Thần sắc Dương Túc Phong lại ngày càng chấn tĩnh, dùng khẩu khí rắn rỏi nói: “Đừng hoảng! Kẻ địch mặc dù vào thành rồi, nhưng so với chúng ta vẫn ở thể hạ phong. Hiện giờ chúng ta lập tức phát động phản công, từng bước từng bước ép chúng xuống, cửa thành chỉ lớn ngần đó, địch cũng chẳng vào nổi bao nhiêu tên, hơn nữa bên ngoài còn có pháo binh của chúng ta phong tỏa”. Copy by Ác Ma- 4vn



Nói xong, y liền dẫn chiến sĩ bên cạnh từ trong khách sạn dàn đội hình hàng ngang đi ra, tấn công trực tiếp kẻ địch tiến thẳng tới. Tên người Liệp Tống giắt hai ba chục băng đạn, kết quả bị Dương Tung Phong một phát lấy sạch ba cái. Con đường trước mặt hắn ngồn ngộn thi thể kẻ địch ngã gục, Lặc Phổ cũng hít sâu một hơi, dẫn chiến sĩ của mình từ bên cạnh hiệp trợ, từng bước từng bước hướng về phía trước dồn ép kẻ địch, những tên địch đó đều toàn la bộ binh, trong tay thậm chí còn không có vũ khí tầm xa, mặc dù nhân số đông, nhưng mỗi tên đều chỉ là những bia ngắm sống. Copy by Ác Ma- 4vn



Dương Túc Phong cảm thấy minh trước này chưa từng tước đoạt nhiều sinh mạng con người như hôm nay, lòng dường như có cảm giác ngày càng lạnh lùng. Kẻ địch ở trước mặt hắn cứ như một khúc gỗ không có sinh mệnh, y nhắm chuẩn vị trí nào đó trên người nó bắn liền một phát, sau đó vô cảm nhìn khúc gỗ đổ xuống. Copy by Ác Ma- 4vn



:46::46::46: