Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 188 : Sát Tinh Xuất Hiện

Ngày đăng: 01:29 20/04/20


Tiêu Tử Phong lúc này đã toàn thân co giật, cuộn mình dưới cửa sổ, cả người đều đang run lên. Da thịt toàn thân tựa hồ đều nổ lên một tầng xám xịt lờ mờ, giông như người chết vậy, sắc mặt ngày càng tệ, không nhưng tái xanh tái xạm, mà còn có từng chấm đỏ sậm, thấp thoáng tạo thành hình một cái đầu lầu, cánh môi của nàng cũng không chút huyết sắc, trắng nhợt như ngọc, trắng tới mức giông như giấy tiền khi đưa tang người chết.



Ánh mắt của Tiêu Tử Phong cũng không còn mang vẻ âm lãnh thù hần kia nữa, mà là không khổ, cam chịu. Nàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cây roi trong tay Dương Túc Phong, con ngươi vốn đen nhánh nổi lên từng lớp xám xịt, nhưng nàng vẫn đang kiên trì, kiên trì nhìn roi ngựa trong tay Dương Túc Phong. Đó đích xác là một loại khát vọng tha thiết phát ra từ trong nội tâm.



Lam Sở Yến tựa vào ghế sa long sau lưng Dương Túc Phon, cười lạnh nói:



- Còn có một phút nữa là cô ta phải xuống địa ngục biểu diễn rồi.



Dương Túc Phong thầm thở dài một tiếng, trong thiên hạ nào ngờ có loại chuyệnnày, đúng là tạo hóa trêu người. Nhắm mắt lại thử quất một roi xuống, chỉ càm thấy roi trong tay quất lên lưng Tiêu Tử Phong, loại da thịt đầy sự đàn hồi đó không cách nào che dấu được, Tiêu Tử Phong phát ra một tiếng rên trầm thấp, trong thống khổ xen lẫn cường liệt dục vọng được phát tiết.



Dương Túc Phong vội rút roi lại tránh ra, mở mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Tử Phong vẫn ở trên mặt đất khổ sở giãu dụa. Vì giãy dụa mà y phục bị rơi xuống phần lớn, lộ ra bộ ngực trắng nõn đầy đặn, cơ hồ ngay trên ngực cũng có thể nhìn thấy những chấm đỏ, chỉ có điều Dương Túc Phong đích xác không có sự xung động muốn xâm phạm nàng, nhưng nhìn thấy màu xám xanh trên mặt nàng không ngờ nhạt đi một chút, trên mặt lại nổi lên một thia khoái cảm thỏa mãn khó che dấu.



Đột nhiên y hiểu ra, không ngờ Tiêu Tử Phong thích bị bạo ngược cực sâu, nữ nhân bề ngoài phong quang vô hạn không ngờ sau lưng lại mang khát vọng bị người ngược đãi. Nhưng y mơ hồ cảm thấy sự tình chẳng thể đơn giản như thế.



Có vết roi ngựa quật lên chiếc lưng trơn bóng của Tiêu Tử Phong, làm chiếc váy dài màu đen của nàng bị xé nát, ẩn hiện từng lằn roi, trên vết roi có từng tia máu rỉ ra, cùng da thịt trắng nõn nà thành đối nghịch rõ ràng, nhìn mà giật mình. Nhưng Tiêu Tử Phong lại không những cảm thấy thống khổ, ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn, có một cảm giác muốn thôi mà không được, nàng dùng ánh mắt khẩu cầu lần nữa cầu xin Dương Túc Phong vung roi ngựa lên.



Dương Túc Phong cười khổ một tiếng, việc tới nước này, đã không thể dùng ngỗ ngữ để biểu đạt nữa. Chỉ đành tiếp tục tiến lên, cân nhắc sức lực của mình, lấy rói ngựa liên tục quất lên người Tiêu Tử Phong, Thân thể Tiêu Tử Phong theo roi ngựa quất xuống dần khôi phục lại bình thường, màu xanh xám trên mặt và những chấm đỏ cũng dần dần biến mất, nhưng vết roi trên lưng ngày càng nhiều, vết máu rỉ ra cũng ngày càng nhiều, cả tấm lưng đầy rẫy vết thương, vết mấu lốm đốm, hơi mang vẻ làm người ta không nỡ nhìn.



Đi theo Tiêu Tử Phong dần dần hồi phục bình thường, roi của Tiêu Túc Phong cũng ngày càng yếu ớt, cuối cùng dừng tay, bất kể Tiêu Tử Phong thèm ngược đại hay không, y đã không thể quất roi xuống được nữa. Thô bạo với nữ nhân đúng là một chuyện làm hỏng phong cảnh, bất kể thế nào y cũng không thể không chút động lòng được.



Lam Sở Yến không nói một lời nhận lấy cây roi của y, quất liên tục mấy roi mạnh mẽ lên người T Tử Phong, cứ như dùng hết sức binh sinh, mang thâm thù đại hận vậy, vung roi quất tới rách da xé thịt, Tiêu Tử Phong tức thì toàn thân như bị sét đánh, run rẩy kịch liệt trong chốc lát, cuối cùng hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình thường. Nhưng nàng trọng thương chưa lành, đã chỉ còn chút hơi tàn, chỉ thở ra không hít vào, mềm nhũn nằm trên thảm vất vả thở hổn hển, những bông hoa màu xanh mê hoặc héo úa kia tựa hồ cũng dần dần khôi phục lại một chút sinh khí.



Dương Túc Phong muốn đỡ nàng lên, nhưng cuối cùng lại không dám.



Lam Sở Yến mặt không chút biểu tình nào đem chiếc roi nữa lấm thấm vết máu trên lên tường. Dương Túc Phong cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trên chiếc roi ngựa lại có vị máu tanh nồng như vậy, bởi vì nói hấp thụ máu tươi của Tiêu Tử Phong.



Dương Túc Phong đưa mắt nhìn Lam Sở Yến, mang hiếu kỳ cực độ hỏi:



- Đây rốt cuộc là chuyện gì.



Lam Sở Yến nhìn Tiêu Tử Phong vất vả bò dậy, yếu ớt dựa vào tường thở hổn hết. Lúc này nàng chỉ cúi đầu xuống, lặng lẽ không nói, phảng phẩn như ngây dại rồi, mọi chuyện bên ngoài tựa hồ đã không liên quan tới nàng nữa.


- Hoang đương! Cô… sao có thể làm được?



Bất kể Lam Sở Yến nói cái gì, phản ứng của Dương Tức Phong đều sẽ không kịch liệt như thế, cho dù là nàng muốn làm nữ vương của vương quốc Cách Lai Mỹ. Chính như phong cách nói chuyện nhất quát của Lam Sở Yến, giọng nàng rất nhỏ nhẹ, nhưng nói từng chữ rõ ràng, tuyệt đối không làm người ta nghe nhầm. Y nghe thấy đích xác là nàng muốn làm tham mưu trưởng của quân Lam Vũ, bất kể nàng có yêu cầu gì khác, đều không thể hoang đường hơn yêu cầu này.



- Tôi muốn cũng giống như Phượng Thái Y, làm tham mưu trưởng của quân Lam Vũ.



Lam Sở Yến nhắc lại lần nữa, dáng vẻ lúc nàng nói rất nghiêm túc, tuyệt đối phong phải là vẻ nói đùa, hơn nữa đích xác có một loại khát vọng mong mỏi. Điều này làm Dương Túc Phong tin nàng có ý định từ lâu với vị trí tham mưu trưởng của quân Lam Vũ.



Nhưng Dương Túc Phong không hề suy nghĩ quả quyết cự tuyệt, trầm giọng nói:



- Không thể.



Ánh mắt Lam Sở Yến nhìn chằm chằm vào vào y, cành môi mỏng mím chặt, con ngươi đen nhánh không hề nhúc nhích, dùng khẩu khí kiên quyết không thể kháng cự nói:



- Bất kể là có thể hay không thể, hôm nay ngài cũng phải chấp nhận.



Dương Túc Phong hít sâu một hơi, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn, chậm rãi nói:



- Cô đang uy hiếp ta sao?



Lam Sở Yến gật đầu không chút do dự, lạnh lùng nói:



- Ngài có thể cho rằng như vậy.



Dương Túc Phong kiên quyết lắc đầu.



Tiêu Tử Phong đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng không đủ sức, cho nên nàng dần dần ngồi xuống, song vẫn cựa mình thở gấp nói:



- Dương Túc Phong, ngươi không được đồng ý thứ điên rồ này, nếu cô ta nắm giữ quân đội, sẽ làm cả thế giới này mỗi tấc đất đều nhuộm đỏ máu tươi. Cô ta là ma quỷ tới từ địa ngục, sẽ đam tới sự chém giết không thể khống chế được cho thế giới này…



Dương Túc Phong nhìn Lam Sở Yến, ánh mắt thâm trầm.