Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 189 : Sát Tinh Chung Hiện

Ngày đăng: 01:29 20/04/20


Lam Sở Yến như không nghe thấy lời của Tiêu Tử Phong, lạnh lùng nói:



- Chuyện tôi đã quyết định, không có cơ để thay đổi. Tôi biết trong lòng ngài có mang vũ khí, nhưng nếu ngài cho rằng dựa vào một cây súng là có thể chạy thoát được khỏi chiếc thuyền này, thì ngài nhầm rồi. Hiện giờ hoa thuyền cách bở biển ít nhất ba chục hải lý, hơn nữa đạn trên người ngài cũng chỉ có mười tám viên, mà thủy thủ trung thành vối tôi ít nhất có hơn sáu mươi người, mỗi người bọn họ đều có thể vì một câu nói của tôi mà nhào đến, bất kể lúc nào tôi cũng có thể bảo bọn họ dùng mạng sống của mình tiêu hao đạn của ngài…



Dương Túc Phong quá giận thành bật cười, trầm giọng nói:



- Lam Sở Yến, cô đúng là điên rồi.



Lam Sở Yến không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn y, hồi lâu mới chậm rãi nói:



- Nếu như ngài cho rằng tôi bị điên, thì ngài càng nên chấp nhận yêu cầu của một người điên, nếu không chuyện gì cô ta cũng làm ra được đấy,



Dương Túc Phong chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, thật muốn vùi đầu ngủ một giấc, chẳng còn muốn thấy những nữ nhân toàn mang bệnh thần kinh này nữa, yếu ớt cười khổ nói:



- Tiêu Tử Phong, người trên thuyền các cô làm sao toàn bộ đều có bệnh vậy? Những người khác đầu như thế ư?



Tiêu Tử Phong lặng lẽ thở dài, không ngờ nói có chút đau sót:



- Ta chỉ thân thể có bệnh, nhưng cô ấy lại tâm lý có bệnh. Bệnh trên người còn có thể tìm thấy thuốc, bệnh tâm lý thì không phải thẩy thuốc có thể chữa được, cởi chuông cần người buộc chuông. Người buộc chuông này chính là ngươi đấy.



Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ.



Thần sắc Lam Sở Yến lại không chút biến hóa nào, vẫn bình tĩnh mà cơ trí, lạnh lùng nói:



- Ngài có không tin lời của tôi hay không đây?



Dương Túc Phong cười khổ nói:



- Lam Sở Yến, cho dù cô làm tham mưu trưởng quân Lam Vũ đi nữa, thì cô có thể làm được gì đây? Thuộc hạ của ta tuyệt đối sẽ không chịu nghe lệnh chỉ huy của một người lai lịch bất minh như cô. Cô vừa mới đến nơi, làm sao có thể để họ tâm phục khẩu phục? Cô lại chẳng phải là Phượng Thái Y, cô căn bản không được dạy chuyên môn quân sự…



Lam Sở Yên lạnh lùng nói:



- Công tước đại nhân, ngài cũng chẳng được dạy chuyên môn quân sự.



Dương Túc Phong không khỏi ngạc nhiên, lập tức lại cảm thấy có chút bực bội, nữ nhân này rốt cuộc là lai lịch thế nào, cảm giác như muốn bấu chặt lấy mình rồi.


- Chẳng lẽ tỷ không cảm thấy, máu tưới thấm ướt đấm sẽ màu mỡ và mỹ lệ vô cùng sao.



Trong lòng Dương Túc Phong chấn động, Phổ Da Ba La Mật ư!



Y đương nhiên là biết Phổ Da Ba La Mật, đó là một người lùn đến từ đảo Mã Gia Tư Gia trên vùng cực nam của nam đại dương, nhưng chính người lùn này đã sáng tạo ra một thần thoại tiên tri trên đại lục Y Lan. Ông ta là một nhà dự ngôn vĩ đại, từng dự ngôn chính biến Cúc Nguyệ của nước Y Lan, cũng dự ngôn được sự độc lập của nước Nhược Lan, còn dự ngôn được mười tháng đen tối của liên minh Nhã Ca. Chỉ đáng tiếng là khi đó chẳng ai muốn tin ông ta, tới tận sau khi mọi lời dự ngôn đều chìm vào trong vũng máu ngập tới đầu gối biến thành hiện thực tàn khốc, cái tên c ủa ông mới được người ta chú ý. Nhưng mà bắt đầu từ đó, vị dự ngôn đại sư thần kì đó không công khai xuất hiện nữa.



Đại lục thường có lời đồn, năm xưa Nhạc Thần Châu chẳng có ý đầu quân, kết quả vì một cấu nói của Phổ Da Ba La Mật mà xếp bút lông theo nghiệp binh đao, từ đó mà thành nhân vật lưu truyền sử xanh của đế quốc Đường Xuyên. Rất nhiều người còn lưu truyền câu nói của Phổ Da Ba La Mật với Nhạc Thần Trâu:” Này con, trên tay của con lẽ tất yếu phải nhuốm máu tươi của kẻ khác, đó mới là điều mỹ lệ nhất.”



Dương Túc Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nói:



- Phổ Da Ba La Mật nói với cô ta cái gì?



Tiêu Tử Phong nhìn Lam Sở Yên thân thể trần truồng mà không đề ý gì tới mình, hơi thở mong manh nói:



- Bốn năm trước, chúng ta tới địa khu Đồ Bố Lỗ của liên minh Nhã Ca biểu diễn, ở đó may mắn gặp được đại sư. Đại sư đối với ta hững hờ như không, nhưng lại chăm chú nhìn cô ta một cái, sau đó nói với cô ta: này con, đi tìm một nam nhân đi, chỉ có đứng trên vain am nhân đó con mới có được tất cả, chỉ có tấm lòng của y mới có thể hóa giải được tai họa bằng máu cho con. Nam nhân đó đứng càng cao, con sẽ nhìn được càng xa, nhưng nếu như y bị ngã, con cũng ngã xuống theo đấy.



Dương Túc Phong vẫn nhíu mày, nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ nam nhân mà Phổ Da BA La Mật nói kia chính là bản thân minh? Đứng là quá ngoài ý liệu rồi, dù sao mình tới thế giới này còn chưa được hai năm! Phổ Da Ba La Mật cho dù có thẩn thông quảng đại, cũng không thể biết được sự xuất hiện của mình. Huống chi, đối với những dự ngon trong truyền thuyết, Dương Túc Phong cơ bản không tin, cũng giống như cái gọi là đại sư chuyên môn phân tích chứng khoán cổ phiếu vậy, nếu như bọn họ có thể biết được tương lai, bọn họ còn đứng trước TV buôn nước miếng kiếm mấy đồng tiền?



Dương Túc Phong lắc đầu nói:



- Thủ hạ của cô không ngờ còn có dạng người như vậy… nếu đại sư Phổ Da Ba La Mật đã nói như vậy, ta thật không còn biết nói sao nữa.. được rồi, cô muốn thế nào thì thế đó. Nếu như đại sư nói là đúng, như vậy tất cả tội nghiệt của cô để ta gánh chịu là được.



Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy trong lòng nổi lên từng cơn buồn bực. Mặc dù vì thế thu được hồng hoàn (*) của Lam Sở Yến, nhưng chẳng hề biết lai lịch và động cơ của nàng ta. Tình cờ y liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tử Phong yêu kiều yếu ót, môi đỏ ướt át, đẹp hơn vạn vật thiên hạ. Chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, tình dục vừa mới phát tiết chẳng ngờ sôi trào lên, gần như chẳng cần suy nghĩ, y ghé đầu tới, hôn ngấu nghiến lên cánh môi Tiêu Tử Phong.



Tiêu Tử Phong dường như ngây ra, không ngờ lại chẳng né tránh, đờ đẫn để cho Dương Túc Phong hôn một cái thật sâu.



Lam Sở Yến ở bên cũng ngẩn ra, tiếp đó tròng mắt đảo một vòng, rồi ròn rén đi ra ngoài.



Tiêu Tử Phong giây lát sau mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, tiếp đó là một cái tát lên mặt Dương Túc Phong, tức thì hiển lên năm dấu ngón tay rõ ràng. Gần như đánh Dương Túc Phong bay đi, nàng dùng sức quá độ, thể thể không chống đỡ được, tức thì lại ngã ra mặt thảm.



Dương Túc Phong bị một cái tát của nàng đánh cho ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy giây phút hương thơm sót lại sắp tan đi, trong đầu mơ hồ, thoáng như cảm thấy như mình đã hôn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng lại hoài nghi rốt cuộc có phải thật hay không, nhất thời không ngờ lại ngẩn ra.



Tiêu Tử Phong cũng ngây ra đó, hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng im lặng không nói.



(*) Hồng hoàn: bắt nguồn từ vụ án Hồng Hoàn thời Minh Quang Tông, ý nói thuốc độc mới uống vào thì khỏe ra nhưng dùng thêm thì chết chắc.