Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 26 : Chết Vì Tài Lợi

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong sắc mặt âm trầm, từng chữ từng chữ nặng nề tuôn ra:



- Mục đại nhân, nói như vậy thì ngươi tuyệt đối không chịu thả người hay sao? Ngươi chỉ là một tri phủ nho nhỏ, cư nhiên dám vô lễ với thiếu tướng hải quân, xem ra đảm lược của ngươi quả nhiên là không nhỏ!



Mục Thuấn Anh bình chân như vại, cười nhạt nói:



- Dương Túc Phong, hoàng thượng mặc dù ban cho ngươi chức danh thiếu tướng hải quân nhưng là để ngươi đến Mỹ Ni Tư bình loạn chứ không phải để ngươi ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không phải là để ngươi tranh đoạt gia sản của người khác. Hơn nữa ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi mang theo nhiều nữ tử xinh đẹp như thế suốt đường đi, sợ rằng đối với ngươi chỉ lợi bất cập hại mà thôi. Bổn quan thay thế ngươi chiếu cố cho góa phụ Tài gia thực ra là xuất phát từ lòng hảo tâm, miễn cho ngươi bị người đời bình phẩm chê cười, ngươi lại biến lòng hảo tâm của ta trở thành tâm địa lang sói ư?



Dương Túc Phong nhìn quanh bốn phía, mặc dù có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hai người nói chuyện nhưng dường như không nghe rõ được câu chuyện, lạnh lùng nói:



- Mục Thuấn Anh, trong lòng hai ta đều hiểu rõ ta và ngươi tranh đoạt mấy nữ nhân này bất quá chỉ là vì gia sản của Tài gia mà thôi! Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, nói thẳng cho ngươi biết rằng tài sản của Tài gia thuộc về nhân dân Mỹ Ni Tư, ta phải mang đi. Nếu ngươi muốn ngăn cản thì đừng trách ta không khách khí.



Mục Thuấn Anh cười lạnh, không xem sự uy hiếp của Dương Túc Phong vào đâu, ung dung nói:



- Dương Túc Phong, ngươi đừng có luôn mồm liếng thoáng là vì nhân dân, vì quốc gia, ta khinh! Ta ghét nhất là loại quân tử như các ngươi! Nói đến cùng thì ngươi cũng chỉ là muốn đoạt lấy tài sản của Tài gia mà thôi. Người vì lợi mà chết, chim vì miếng ăn mà vong mạng. Nếu đã đồng dạng như nhau, há lại cần phải tỏ ra thanh cao hơn người khác? Nếu ngươi có thành ý, chi bằng chúng ta ngồi xuống thương nghị một chút xem phân chia như thế nào mới tốt. Ngươi yên tâm, ta chỉ cần tiền tài, đối với bốn ả nữ nhân kia không hề có hứng thú.



Dương Túc Phong âm trầm nghiêm mặt, kiên quyết nói:



- Phân chia với ngươi? Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Tất cả mọi thứ ở đây ta đều phải mang đi bằng hết!



Mục Thuấn Anh lắc đầu:



- Dương thiếu tướng, ngươi nói như vậy dường như không hợp lý cho lắm. Tục ngữ có câu “có mặt có phần”, ngươi cũng không thể nào để cho ta tay trắng trở về được. Lời thật nói thật, ta để cho ngươi bốn nữ nhân kia cũng là đã rất nể mặt mũi của ngươi. Bốn nữ nhân này đều là xử nữ tuổi trẻ xinh đẹp, giữ thân như ngọc, lão phu bỏ qua cho các nàng là đã nhượng bộ ngươi rất nhiều.



Dương Túc Phong nén không được liếc mắt nhìn Tô Lăng Tuyết.



Mục Thuấn Anh đảo tròn tròng mắt, phảng phất như muốn nhìn thấy tâm tư của Dương Túc Phong, đoạn kề sát tai hắn nói:



- Thiếu tướng, ngươi không cần hoài nghi, ánh mắt của ta quyết không nhìn sai nữ nhân. Vị Tô tiểu thư này mặc dù đã xuất giá tòng phu, đầu nhập Tài gia nhưng vẫn chưa cùng phòng, vẫn giữ thân thể trong sạch, thiếu tướng vẫn có thể mãn nguyện.
Mục Thuấn Anh đắc ý cười lạnh như nắm chắc phần thắng:



- Thiếu tướng rốt cuộc đã thông suốt.



Dương Túc Phong vẫn nắm chặt khẩu Đột Kỵ Thi trong tay, hai người cứ thể thân thân thiết thiết đi về phía Tô Lăng Tuyết ở phía xa. Đáng tiếc là tư thế thân mật đầy kỳ quái của hai người lại khiến cho mọi người lập tức chú ý, Dương Cơ Duệ không minh bạch, hoảng sợ nhìn tứ phương, Tài Băng Tiêu sắc mặt trắng bệch, lén cầm túi vải thô đặt cạnh thân mình.



Dương Túc Phong và Mục Thuấn Anh cười nói vui vẻ, đầy vẻ thân thiết hòa ái đi lướt sát qua mặt Dương Cơ Duệ, bất đồ Dương Túc Phong hạ giọng thật thấp nói:



- Nằm sấp xuống, nạp đạn!



Dương Cơ Duệ ngẩn người nhưng sực tỉnh, lập tức nằm sấp xuống.



Tài Băng Tiêu cũng gần như ngay lập tức ngã xuống, nằm sấp bên cạnh Dương Cơ Duệ.



Mấy người Tô Lăng Tuyết còn đang cảm thấy ngạc nhiên, chưa hề có phản ứng thì đã thấy khẩu Đột Kỵ Thi hướng ra ngoài, ngón tay bóp cò, một tiếng nổ đanh khốc vang lên, gã đại hán thân hình vạm vỡ có cặp mắt tam giác đang đứng bên cạnh Tô Lăng Tuyết hét lên một tiếng đổ sập người xuống, máu tươi từ lỗ thủng trên trán phun ra thành vòi. Thiếu niên anh tuấn bên cạnh y cũng thất kinh hét lên quỳ sụp xuống mặt đất ôm lấy đầu. Gần như cùng lúc đó, tay trái Dương Túc Phong rút ra bội kiếm, kiếm quang lóe sáng, xẹt thẳng vào cổ Mục Thuấn Anh.



Một tia máu bắn tung lên không trung.



Ánh mắt Mục Thuấn Anh tràn đầy sự hoảng sợ như mắt cá chết, hai tay cuống cuồng bịt chặt lấy vết đứt ở yết hầu, khó tin nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Dương Túc Phong, thần sắc co giật, yết hầu chuyển động lên xuống như muốn nói điều gì đó, đáng tiếc là không thể thốt ra thành lời, dần dần ánh dư quang trong mắt lịm tắt, thân thể lựng khựng ngã xuống đất.



Thế nhưng cho dù đã chết thì hai mắt Mục Thuấn Anh vẫn mở to, mở thật lớn.



Y thật sự không cách nào có thể tin rằng Dương Túc Phong có thể giết y.



Ánh mắt Dương Túc Phong như một khối băng vô hình quét nhẹ, thanh âm đều đều vang lên:



- Ta đã cảnh cáo ngươi, ta không hề do dự khi phải giết người.