Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 27 : Thợ Săn - Con Mồi (Một)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Đại hán có cặp mắt tam giác, thân hình vạm vỡ bên cạnh Tô Lăng Tuyết ngã xuống, lập tức khiến cho đám nha dịch bộ khoái rối loạn, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Dương Túc Phong đã ra tay nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, ném súng trường trong tay cho Dương Cơ Duệ, đồng thời chộp lấy hai khẩu đã được nạp đạn, đi đến bên cạnh Tô Lăng Tuyết đang đứng chết lặng, ôm lấy nàng, đồng thời vỗ tỷ muội Tài gia ngã ra mặt đất, lớn tiếng quát:



- Nằm sấp xuống không nhúc nhích! Nếu không sẽ chết!



Một gã bộ khoái có phản ứng đầu tiên, vừa mới giương cung trong tay thì súng trường Đột Kỵ Thi trong tay Dương Túc Phong đã giật nảy lên, trên trán tên bộ khoái nhất thời nở ra một đóa huyết hoa xinh đẹp, thân thể dần ngã xuống đất. Những kẻ còn lại đều bị hành động như sấm sét và khí thế bá đạo của hắn trấn áp, không khỏi cảm thấy khiếp hãi. Một gã cung tiễn thủ đã giương cung không tự chủ được giật mình, mũi nhạn linh tiễn trong tay bị giật mình lướt xẹt qua tai Dương Túc Phong, hình thành một tơ máu nhạt trên vành tai. Dương Túc Phong trở tay bắn ra một phát, cương đạn ghim thẳng vào người gã cung thủ đó, chấn bay y ra sau đến hai thước. Những tên bộ khoái khác đều sợ đến tan gan nát mật, vội vàng nằm sấp xuống không dám nhúc nhích.



Đáng ngạc nhiên nhất là trong khoảnh khắc này, Dương Túc Phong đã ôm Tô Lăng Tuyết trở lại bên cạnh Dương Cơ Duệ, vứt nàng nằm sấp xuống mặt đất.



Tô Lăng Tuyết theo bản năng giãy giụa vào vài cái, nhưng nàng lập tức nhận ngay một cú chặt bằng cạnh bàn tay của Dương Túc Phong vào gáy, nhũn ra ngất đi.



Dương Cơ Duệ sắc mặt tái xanh, vội vàng kêu lên:



- Phong, ngươi điên rồi? Ngươi cư nhiên dám giết….tri phủ?



Dương Túc Phong lạnh lùng nói:



- Con đã cảnh cáo hắn rồi!



Dương Cơ Duệ cơ hồ phát khóc:



- Ngươi giết hắn làm gì? Ngươi có biết là ngươi đã gây ra phiền toái lớn thế nào không?



Dương Túc Phong đột nhiên trừng mắt nhìn lão, quát:



- Im lặng!



Dương Cơ Duệ ngẩn người, lập tức ngậm miệng lại.




Dương Cơ Duệ cũng gật đầu đồng ý với cách nhìn của Dương Túc Phong.



Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, quan đạo này là nơi thương nhân thường xuyên lui tới, chỉ cần có ngoại nhân xuất hiện thì đám phỉ đồ này dám chắc sẽ tự động rút lui. Dù sao thì nơi này cách kinh thành không xa, lại là ban ngày ban mặt, cho dù đám phỉ đồ có to gan đến thế nào thì cũng không dám ở đây lâu.



Tuy nhiên, chuyện lại phát triển không hề giống như Dương Túc Phong tưởng tượng, mắt thấy hơn nửa canh giờ nữa thong thả trôi qua vẫn không có cứu binh xuất hiện, Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy sốt ruột, đang muốn nói chuyện thì thấy sắc mặt Dương Cơ Duệ càng ngày càng sa sầm xuống.



Hắn chợt cảm thấy một cảm giác bất ổn, thấp giọng hỏi:



- Nhị thúc, có đúng là thúc nghĩ được chuyện gì hay không?



Dương Cơ Duệ cay đắng lắc đầu, thanh âm rất nhỏ:



- Ta đang suy nghĩ, có lẽ Mục Thuấn Anh đã tạm thời cho phong bế quan đạo này, không cho thương lữ thông hành, chuyên tâm đối phó với chúng ta, nói không chừng y còn có chủ ý giết người diệt khẩu. Nếu ta đoán đúng thì mệt mỏi đây.



Dương Túc Phong chấn động, vội đưa ra quyết định:



- Đã như vậy thì chúng ta chỉ có cách liều mình phá vây.



Dương Cơ Duệ chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói:



- Phá vây? Nhiều phỉ đồ như thế, làm sao phá vây? Lại còn có bốn nữ nhân tay không tấc sắt, còn có di thể của Tài tướng quân….



Dương Túc Phong cũng không nén được sầu lo thở dài một hơi, chán nản nói:



- Tục ngữ có câu “làm việc tốt thường gian nan”, lần này chúng ta trở về Mỹ Ni Tư rõ ràng không phải chuyện tốt, chả hiểu tại sao lại nhiều gian nan đến thế?