Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 37 : Tử Thần Tương Cách (Hạ)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong nhún nhún vai, không nói câu nào, trả lá bài tử thần về chỗ cũ, lơ đễnh phát hiện nỗi sợ hãi trong mắt Na Tháp Lị. Hắn thật tình không hiểu, cô ta sợ cái gì mới được. Na Tháp Lị xóc bài lần thứ hai, hắn lại tùy tiện rút đại một lá, mở ra xem, lại là quân tử thần.



Lần này, không chỉ vẻ mặt Na Tháp Lị biến hóa cực độ, cả Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu cũng trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt bọn họ không rời khỏi động tác của Na Tháp Lị, hi vọng có thể lĩnh hội được bí ẩn trong đó. Dương Túc Phong nhún vai, trả lá bài lại, hờ hững: “Làm lần nữa, nếu là tử thần thật thì ta đành chịu vậy!”



Na Tháp Lị xóc bài lần này vừa chậm vừa nặng nề. Lúc cô nàng đẩy bộ bài đến trước mặt Dương Túc Phong, bốn nữ nhân kia không hẹn mà nên cùng nhích lại gần, cả Tô Lăng Tuyết cũng không ngoại lệ. Dương Túc Phong cảm giác bầu không khí ngột ngạt hẳn, hắn nhắm mắt, hít một hơi khí lạnh. Thình lình hắn dụng lực vung tay, lôi ra một lá từ trong đống bài Tháp La.



“Á!!!!!!!!!” bốn nữ nhân đồng loạt thét lên chói tai.



Dương Túc Phong cảm thấy không ổn, cố trấn tĩnh mở mắt ra nhìn. Trong tay hắn, lá bài thứ ba, một lá bài tử thần!



Nháy mắt, hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, gió lạnh thổi qua, hắn có cảm giác sởn hết gai ốc.



Thần tình của bọn Tài Băng Tiêu kì quái cùng cực, hình như người nào cũng cẩn trọng không dám thở mạnh, sợ chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng làm Dương Túc Phong chú ý. Mắt bọn họ lộ vẻ sợ sệt, còn có chút không tin. Thế nhưng, sự thật rành rành trước mắt, bọn họ muốn không tin cũng không được.



Bản thân Dương Túc Phong cũng không ngờ ba lần đều chọn trúng quân bài tử thần. Tuy vậy, hắn không biết chính xác trong bài Tháp La, quân bài này tượng trưng cho cái gì. Có điều không cần hỏi cũng biết, hiển nhiên là điềm xấu rồi. Hắn cố gắng trấn tĩnh, lấy hết bình tĩnh hỏi: “Tử thần đại biểu cho cái gì trong bài Tháp La?”




Đường Tư nghĩ ngợi giây lát lại nói: “Còn lương thực thì sao? Sản lượng lương thực của Mĩ Ni Tư không đủ. Hiện giờ chiến loạn liên miên, sản xuất chắc chắn càng giảm sút, lượng lương thực càng giảm trầm trọng. Khi tướng quân gặp cảnh thiếu hụt lương thực, cứ báo tin cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách cung ứng lương thực cho ngài. Tuy không nhiều nhưng cũng giúp ngài dễ chịu chút ít!”



Dương Túc Phong gật đầu: “Đa tạ tổng đốc đại nhân quan tâm!”



Đường Tư cười khổ lắc đầu: “Có lúc, tôi thực không hiểu triều đình nghĩ gì? vì sao lại bỏ Mĩ Ni Tư?”



Dương Túc Phong im lặng không nói.Đường Tư cũng không nói thêm. Hai người đều có cảm giác hận mình gặp nhau quá muộn.



Sau đó, Đường Tư hạ lệnh cho thuộc cấp thu xếp hiện trường ổn thỏa, mai táng thi thể nạn nhân. Cuối cùng mới đặt thi thể Tài Duyên Kì vào một cái áo quan đã chuẩn bị sẵn, hạ lệnh đi suốt đêm tới Bảo Ứng phủ. Đường Tư đã chuẩn bị đầy đủ xe ngựa, đoàn người đi đến nửa đêm thì vượt qua đội quân nô của Ca Thư Hàn. Đến được phủ Bảo Ứng thì đã là rạng sáng ngày thứ hai.



Đường Tư tuy mặt mày khắc khổ nhưng không phải kẻ cứng nhắc. Y bao toàn bộ khách sạn Vận Lai tốt nhất Bảo Ứng phủ, an bài mọi người ở đó; lại mời y sư đến trị cảm cho bọn nữ tử trẻ tuổi Tô Lăng Tuyết mấy người, chiếu cố cực kỳ chu đáo. Trước lúc rời đi còn trịnh trọng dặn dò mọi người ban ngày nghỉ ngơi cho tốt, chiều tối sẽ tự thân đến đón mọi người đi dự yến, vì bọn họ mở tiệc tẩy trần.



Dương Túc Phong đã quen gian khổ, ngược lại không cảm thấy gì. Đối với bọn Tô Lăng Tuyết mà nói, có nước nóng tắm rửa sạch sẽ, có thức ăn ngon miệng là chuyện quá sức vui mừng, đến Tài Băng Tiêu cũng không che giấu niềm vui. Trải qua một trận chiến sống còn, toàn thân bọn họ đều rã rời, vội vàng tắm rửa gột sạch bùn đất, thay đổi y phục, ăn bữa sáng trước, sau đó khoan khoái chìm vào giấc mộng.