Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 39 : Ma Quỷ Biển Sâu

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Một người Nhược Lan tên Phất Lan Kha suất lĩnh hai chiếc thuyền buồm cỡ trung vượt qua Nam đại dương bao la, giong buồm đi từ vương quốc Ngải Phỉ Ni xa tít tận cực nam, đi dọc theo bờ biển Đông ngoằn ngoèo, xuyên qua vùng biển nguy hiểm phía tây Hương Lí Cách Lạp. Cuối cùng đến được vương quốc Tô Mĩ Nhĩ trong truyền thuyết ở cực đông. Bọn họ đổ bộ thành công lên đất Tô Mĩ Nhĩ, được hoan nghênh nhiệt liệt, được đích thân nữ vương Tô Mĩ Nhĩ đón tiếp.



Sau khi neo lại một tháng, bọn họ chất đầy sản vật Tô Mĩ Nhĩ, theo đường cũ trở về. Trải qua năm sáu tháng lênh đênh trên biển cuối cùng cũng về tới nước Nhược Lan. Chuyến hải hành này một lần nữa chứng minh các địa dương trên thế giới thông với nhau, thông qua đường biển có thể đi đến bất kì nơi nào. Đồng thời, bọn họ cũng dương dương tự đắc tuyên bố cho cả thế giới biết, họ đã được gặp nữ vương Tô Mĩ Nhĩ xinh đẹp không ai bằng trong truyền thuyết. “Trời ạ! Tôi chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy, tim chúng tôi gần như ngừng đập. Mỗi cử động của nàng trong mắt tôi đều là ý chỉ của thượng đế, không cách nào kháng cự được.”



“Hải quân đế quốc sa sút quá, đến thuyền trưởng của Nhược Lan quốc cũng còn hơn hẳn!” Dương Cơ Duệ khinh miệt nói, tờ báo tỏng tay bị lão vò thành một cục, tiện tay quăng xuống đất.



Dương Túc Phong hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ đế quốc chưa từng có thuyền trưởng nào đến được Tô Mĩ Nhĩ?”



Dương Cơ Duệ lắc đầu thở dài: “Đương nhiên có, nhưng đi theo tuyến Bắc đại dương. Đội thuyền buôn của đế quốc đều xuất phát từ Lan Xuyên hoặc Mai Xuyên, đi qua thủ phủ A Lạp Mạn Ni của vương quốc Nỗ Mễ Lợi Á, La Khắc Lạp Tác Ni cực bắc của cao nguyên đẫm máu, Tát Nhĩ Mã Đề Á. Sau đó đến Mạt Đặc Lôi của vương quốc Cáp Lạp Lôi, rồi xuôi xuống phía nam vương quốc này mới đến được Tô Mĩ Nhĩ. Tuyến hải hành này đi thẳng qua vùng đất băng giá, vào mùa đông mặt nước đóng băng. Thành ra, một năm chỉ có tám tháng là thuyền bè lưu thông được. Hơn nữa, tuyến đường đó bị hải tặc bắc cực uy hiếp nặng nề, ngày càng ít tàu thuyền dám đi lại.”



Dương Túc Phong càng ngạc nhiên hơn: “Tuyến đường phía nam thì sao? Sao không có ai dám đi?”



Dương Cơ Duệ cụt hứng, đáp: “Hải trình phía nam sở dĩ trì hoãn khai thác là do hải quân đế quốc Ngải Phỉ Ni quấy nhiễu, cản trở. Bọn chúng đối địch với Đường Xuyên đế quốc, nếu không do Nam đại dương quá rộng, ta nghĩ hải quân hai bên chắc đã đánh nhau từ lâu. Bất quá, từ phương diện khác mà nói, cũng do ảnh hưởng của bệnh ma quỷ biển sâu. Phía nam khí hậu ấm áp, bốn mùa đều có ánh nắng, khí hậu ấm áp cũng giúp cho bệnh ma quỷ biển sâu lan tràn. Sức tàn phá của nó so với hải trình biển bắc nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hầu như không có thuyền nào vượt qua nam đại dương mà không bùng phát bệnh này. Đội thuyền xuất phát từ bờ biển đế quốc, thẳng đường đến miền trung Nam Hải, bị bùng phát bệnh ma quỷ biển sâu, thành thử phải tạm thời đổ bộ lêm đảo Lữ Tống hoặc các địa phương khác, chờ bệnh tình thuyên giảm mới tiếp tục lên đường.”


Dương Túc Phong thản nhiên: “Thật sao? Không biết tôi giúp được gì cho quý ngài đây? Cần nhớ là tôi chỉ là một thiếu tướng tay không tấc sắt, trên đất liền mạng mình còn khó giữ, giúp được ngài chuyện gì chứ?”



Mặt Ca Thư Hàn đỏ bừng, biết Dương Túc Phong cố tình làm khó mình. Hắn hít một hơi, thành khẩn nói: “Thiếu tướng, tôi thật sự áy náy vì những lời vô lí của mình hôm đó. Tôi xin thành khẩn nhận lỗi với ngài, xin ngài bỏ qua cho sự thô lỗ của tôi. Tôi thực tình không cố ý mạo phạm ngài, nhưng khi đó tâm tình không tốt, tôi không kềm chế được.”



Dương Túc Phong bình thản vẫy tay, ra hiệu cho Ca Thư Hàn ngồi xuống nhưng hắn vẫn cứ đứng nghiêm như trời trồng. Trái lại Dương Túc Phong lại phải nhổm mông đứng dậy, tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, cười khẽ: “Giáo úy Ca Thư, ta thấy rõ là ngươi rất bất mãn với tình cảnh của toán quân quan pháo binh đó, ngươi rất thông cảm với bọn họ. Hà, giờ thì ngươi có thể nói không, phủ Bối Trữ vì sao thất thủ vậy? Bọn họ làm sao phải chịu trừng phạt như vậy?”



Ca Thư Hàn muốn nói lại thôi, bối rối liếc Dương Cơ Duệ đang đứng bên cạnh.



Dương Túc Phong nói: “Không cần lo lắng, đó là thúc thúc của ta!”



Ca Thư Hàn lúc này mới yên tâm, sắp xếp lại mạch tư tưởng, căm phẫn nói: “Thiếu tướng, ngài không hiểu nhiều về lục quân nhưng chắc ngài cũng biết, năng lực chiến đấu của sư đoàn trung ương quân số 19 hết sực phi thường, được xưng tụng là sư đoàn Hỏa Liệt Điểu. Trong trận chiến Lạc Na thứ 12, bọn họ thâm nhập vào trong lòng địch, tập kích hậu phương địch nhân, cố gắng xoay chuyển tình thế. Cuối cùng thắng lợi đó có công sức cống hiến của bọn họ rất nhiều. Nhờ biểu hiện xuất sắc đó, bọn họ được tặng huân chương huyết sắc. Chuyện này chắc ngài biết.”



(*)Scurvy là một bệnh do thiếu hụt vitamin C, biểu hiện dưới những triệu chứng như: chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng trên da (mảng xuất huyết dưới da, dân gian thường gọi là “vết ma cắn”). Thêm vào đó là sự dễ bị nhiễm trùng, hysteria và trầm cảm cũng là những tiêu chuẩn chẩn đoán. Bệnh này gắn liền với lịch sử thế giới vì tỷ lệ cung cấp vitamin C không đầy đủ trong những chiến dịch quân sự và trong các cuộc hành trình trên biển dài ngày. Đã có những giai đoạn lịch sử mà bệnh scurvy lan tràn rộng khắp như một bệnh dịch. Các chiến binh trên các cuộc hải trình dài ngày còn bị ảnh hưởng nặng nề hơn. (chú giải – ND. Theo wikipedia.org)