Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 70 : Phúc Vũ Phiên Vân (Bốn)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Dương Túc Phong vẫn còn đờ đẫn, toàn thân lả đi chao đảo, một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Ta không có gì để nói. Ta từng là một kẻ xấu, ta làm rất nhiều chuyện xấu xa, giết rất nhiều người. Kết quả ta bị pháp luật phán xử, bị trừng phạt. Ông trời đã khoan dung, cho ta cơ hội làm lại từ đầu, vì thế ta mới muốn làm một người tốt. Nhưng mà, các người đã giúp ta minh bạch một điều, làm người tốt không dễ, người tốt rút cuộc cũng bị hiểu lầm, bị người ta khinh rẻ, làm người tốt không có cơ hội ngẩng cao đầu với thiên hạ. Cho nên, ta thề, từ rày về sau ta không làm người tốt nữa, ta phải làm một kẻ thực sự, thực sự xấu xa!”



Mọi người có mặt đương trường đều cảm giác Dương Túc Phong đang rất tuyệt vọng. Không ai chú ý đến việc hắn vừa nói vừa từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay lên trên miệng ủng mình. Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đột nhiên vọt tới, áp sát bên cạnh Điệp Tư Thi, lưỡi dao trong tay phải hắn lóe lên, Dương Túc Phong đã ôm chặt Điệp Tư Thi.



“Vút!” tiếng cung tên nặng nề vang lên. Một tên Thanh Nhan Phi Ưng phản ứng cực mau, trường cung Ưng Giác bật ra bắn vào lưng Dương Túc Phong. Song mũi tên ấy phát ra từ mặt bên, chỉ chạm nhẹ vào lưng hắn, tuy máu chảy đầm đìa nhưng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.



Những Thanh Nhan Phi Ưng khác lật đật lắp tên giương cung, Lăng Thanh Tư thét lên: “Không được!”



Dương Túc Phong đã kéo thân hình nhỏ nhắn của Điệp Tư Thi chắn trước đầu mũi tên đen ngòm.



Điệp Phong Vũ thở hổn hển, gấp gáp la lớn: “Không được vọng động!”



Hành động này của Dương Túc Phong mau lẹ, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, vả lại trước đó không hề có dấu hiệu gì. Đợi đến khi mọi người có phản ứng, Dương Túc Phong đã chộp lấy cổ Điệp Tư Thi, tay phải cầm chủy thủ kề vào ngực cô ta, dán sát vào cái khe sâu giữa hai ngọn đồi. Mọi người chỉ cảm nhận được gương mặt Điệp Tư Thi đang run rẩy vì lưỡi chủy thủ bén ngót sắc lạnh, chứ không thấy rõ bàn tay Dương Túc Phong. Thế nhưng, bất luận thế nào, mọi người đều thấy rõ một điều, chủy thủ của Dương Túc Phong nằm giữa song nhũ của Điệp Tư Thi. Bất kể di chuyển qua bên nào, nhũ phòng mềm mại kia đều không cản lại được, dù là chỉ nhích khẽ.



“Dương Túc Phong! Ngươi lập tức thả muội muội ta ra! Bằng không ngươi sẽ chết không có đất chôn!” Điệp Phong Vũ đùng đùng nổi giận, không kềm lòng được bước lên trước hai bước. Đột nhiên trông thấy trước áo ngực màu xám nhạt của Điệp Tư Thi rịn ra một chút máu liền đứng khựng lại.



Cơn đau làm Điệp Tư Thi không tự chủ được rên lên, vết máu trước ngực lan ra từ từ.



Gương mặt Điệp Phong Vũ vặn vẹo, giận dữ rít lên: “Dương Túc Phong, tên cầm thú ngươi! Ngươi đúng là không phải người, mau buông muội muội của ta ra, bằng không, ta bắt ngươi, ta bắt ngươi... hối hận cả đời!”



Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Điệp Phong Vũ, ngươi đừng có kích động! Hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay ta! Ta cũng không có ý đả thương cô ta, nếu ngươi không hợp tác, ta cũng sẽ không tổn hại ả, cùng lắm chỉ để lại một vết sẹo trên ngực ả thôi! Ai da, thật xấu hổ quá, ta cũng không biết lai lịch của thanh chủy thủ này, bén quá chừng, ta cũng không khống chế được! Có điều, từ góc độ sinh lý học mà nói, trên nhũ phòng của nữ nhân chỉ có mỡ và các mô mềm, có cắt đi cũng không nguy hiểm đến tính mạng,.. ờ ha... ngại quá, ta không nên nói...”



Điệp Phong Vũ nghiến răng, ngọn roi trong tay duỗi ra thẳng đuột: “Dương Túc Phong, tóm lại ngươi muốn gì?”



Dương Túc Phong hờ hững: “Yêu cầu của ta rất thấp, trước tiên giao trả Đột Kỵ Thi cho ta, sau đó thả nhị thúc ta Dương Cơ Duệ ra!”



Điệp Phong Vũ sa sầm mặt không nói, hơi thở càng lúc càng nặng nề.



Dương Túc Phong cũng không nói, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ có máu trước ngực Điệp Tư Thi là chảy càng lúc càng nhanh. Chiếc áo ngực màu xám nhạt giờ toàn là máu, sắc mặt Điệp Tư Thi cũng trắng bệch từ từ, dường như mỗi một giọt máu chảy ra là mỗi lần sinh mệnh của cô ta trôi theo một ít.



Khóe mắt Điệp Phong Vũ ngấn nước rất khó phát hiện, trầm giọng nói: “Dương Túc Phong, ta sẽ không để ngươi uy hiếp đâu!”




Dương Túc Phong cười lạnh, không nói.



Mấy phút sau, Xạ Nhan dẫn đầu nhóm chiến sĩ Cung Đô đến, bọn họ đều không bị thương, chỉ có vũ khí là bị tịch thu. Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ cũng dẫn bộ hạ đến sau đó. Đan Nhã Huyến và Mễ Kì Nhĩ cũng mau chóng được thả, chỉ không thấy Ngu Mạn Viện. Cứ như lời Lăng Thanh Tư giải thích thì Ngu Mạn Viện vốn không bị bắt. Lăng Thanh Tư hạ lệnh giao trả toàn bộ vũ khí và tài sản cho Dương Túc Phong, bao gồm cả cái rương sắt và toàn bộ đồ đạc trong đó.



Dương Túc Phong sắp xếp ổn thỏa cả rồi mới ung dung đáp: “Lăng Thanh Tư tiểu thư, ta biết chung quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của các ngươi. Trên đường tất có rất nhiều cách giải cứu muội muội của Điệp Phong Vũ. Nhưng mà, ta nhắc cô biết, đừng có bức ta đến chỗ cá chết lưới rách. Thuật bắn của ta cô cũng thấy rồi, trong vòng năm mươi mét ta muốn bắn ai là bắn. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý liệu, ta sẽ không giết ả, chỉ cần ngắm chuẩn khoeo chân cô ta bắn một phát!”



Lăng Thanh Tư nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”



Dương Túc Phong hờ hững: “Có lẽ Tử Duyệt cô nương có thể giải thích!”



Lăng Thanh Tư buột miệng: “Tử Duyệt!”



Tử Duyệt căm ghét nhìn Dương Túc Phong, giọng điệu khinh bỉ cùng cực: “Khoeo chân là bộ phận yếu nhất trên cơ thể, mạch máu bên trong vừa ít vừa mảnh, một khi bị thương, rất khó phục hồi...”



Lăng Thanh Tư cau mày: “Nếu bị thì hậu quả thế nào?”



Tử Duyệt đáp: “Suốt đời tàn phế, chân không cách nào duỗi thẳng được!’



Lăng Thanh Tư hít sâu một hơi, nhìn Dương Túc Phong chằm chằm, hậm hực hỏi: “Cũng tức là trở thành người què?”



Tử Duyệt gật đầu: “Đúng thế!”



Lăng Thanh Tư cười lạnh: “Dương Túc Phong, ngươi độc ác lắm, có thể đối xử với nữ nhân như vậy mà không chớp mắt!”



Dương Túc Phong cười ha hả, dửng dưng nói: “Như nhau cả thôi! Vừa rồi ả khăng khăng đòi dùng hỏa hình, ngũ xa gì đó giết chết ta. Ả muốn lấy mạng ta, ta chỉ muốn ả cả đời ngồi trên xe lăn, huống chi ả có tỷ tỷ chiếu cố, đâu có đau khổ gì nhiều.”



Lăng Thanh Tư tức giận nói: “Ngươi,... Dương Túc Phong, chúng ta hứa trên đường sẽ không có bất cứ hành động nào. Đổi lại, ngươi phải bảo đảm an toàn và mạng sống của Điệp nhị tiểu thư. Nếu ngươi có ý đồ gì khác, ta sẽ chọn cục diện ngọc thạch câu phần. Ta thiết tưởng ngươi đã nghĩ đến rồi!”



Dương Túc Phong cười cười đáp: “Tuân lệnh Lăng tiểu thư! Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống bàn chi tiết chứ hả?”