Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 72 : Kinh Đô Niết La Tây (Trung)

Ngày đăng: 01:27 20/04/20


Viên Vân Uyên gật đầu nói:



- Điện hạ xin yên tâm, bây giờ lãnh chúa ở Mỹ Ni Tư chỉ còn lại Dương gia ở Lệ Xuyên phủ, Tài gia Cao Dương phủ và Tiết gia Tử Lan phủ. Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh cũng phát triển thế lực tại Trinh Xuyên đạo rất nhanh chóng, Tài gia hẳn là đã nằm trong tính toán của bọn họ. Bản giáo chỉ cần khởi sự thành công sẽ có thể dễ dàng tiêu diệt Tiết gia. Về phần Dương gia ở Lệ Xuyên phủ, tạm thời bọn chúng vẫn còn nằm dưới tầm bảo vệ của quân biên phòng Đường Xuyên, nhưng nếu một mai quân biên phòng rút lui, Dương gia sẽ chỉ là một chú cừu non tay không tấc sắt mà thôi. Vô luận là ai cũng chỉ cần thổi nhẹ một hơi đã có thể khiến cho bọn chúng biến mất hoàn toàn.



Tiêu Đường ngưng thần suy nghĩ một lúc, tựa hồ không đồng ý với Viên Vân Uyên, nhưng y không phản bác, chỉ cúi đầu im lặng suy nghĩ, một lúc sau mới nói:



- Chỉ mong sẽ như thế.



Viên Vân Uyên thành khẩn nói:



- Điện hạ, lão cho rằng mười bốn lãnh chúa này không cần lo lắng, ngược lại, Bộ Thủ của Quang Minh đế quốc và động thái của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mới đáng phải lo lắng. Bộ Thủ không cần phải nói, hành vi của y không thể dùng lý lẽ thường để suy đoán được, Lỗ Ni Lợi Á thì rõ ràng là một hiểm họa tiềm ẩn. Lúc trước, hơn một nửa Mỹ Ni Tư là lãnh thổ của Lỗ Ni Lợi Á, sau này mới bị Tiêu Ma Ha chiếm lấy, bây giờ đã có cơ hội, bọn họ dám chắc sẽ không chịu buông tha. Bốn đời Tô Lai Mạn đều thích làm việc lớn, nếu có thể thu phục Mỹ Ni Tư, trở thành thiên cổ mỹ danh, vô luận thế nào y cũng sẽ hành động.



Tiêu Đường nhìn những hoa văn trang trí, thoáng như thất thần, lầm bầm tự nói:



- Thiên cổ mỹ danh, thiên cổ mỹ danh…..



Một lúc sau, Tiêu Đường mới bừng tỉnh trở lại, nói:



- Viên tiên sinh, thật là vô ý quá, nhưng ta đột nhiên nhớ đến một số việc quan trọng phải làm, tiên sinh cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ cẩn thận bàn kỹ lại các chuyện có liên quan đến Mỹ Ni Tư.



Viên Vân Uyên chưa trình bày được hết ý trong lòng, đột nhiên nghe có lệnh trục khách, trong lòng cảm thấy bực bội, nhưng không dám đắc tội với Tiêu Đường, lão vẫn tỏ ra thản nhiên, ôm quyền nói:



- Cám ơn điện hạ đã chỉ giáo.



Tiêu Đường lập tức sai người đưa Viên Vân Uyên đi nghỉ, sau đó gọi một cung nữ đến, thấp giọng nói:




Đàm tiên sinh nói:



- Bạch Lệnh có thể kiêu ngạo như thế, khống chế hoàn toàn quân chính ở Y Lệ Nạp cũng có công rất lớn của Phượng Lăng Vũ, nữ nhân này đối với chuyện năm đó Phượng Lam Vũ được tấn phong làm hoàng hậu đã hết sức tức giận, cho rằng Phượng Lam Vũ đã cướp đi quyền lực và danh dự của ả, bởi vậy đã ghi hận trong lòng. Để đả kích Phượng Lam Vũ, ả không tiếc đầu phục Bạch Lệnh, đối phó với chính gia tộc mình. Nữ nhân này cực kỳ giảo hoạt và thâm hiểm, chúng ta phải hết sức chú ý. Ả và Bạch Lệnh đều giống nhau, tôn sùng bạo lực, tâm lý biến thái vô cùng, nhưng mặt ngoài lại dịu ngọt, nhã nhặn lễ phép, khiến cho không biết bao nhiêu nam nhân Y Lệ Nạp phải phủ phục dưới gấu quần của ả.



Tiêu Đường lạnh lùng cười, tỏ vẻ không đặt nặng trong lòng, thản nhiên nói:



- Vô luận thế nào thì ả cũng chỉ là một người phụ nữ. Ta muốn xem Bạch Lệnh làm thế nào có thể bức gian Phượng Lam Vũ, để xem y có thể đoạt được cả bốn tỷ muội của Phượng gia hay không? Nếu như thế thì sẽ là một trường cảnh ướt át vô cùng, chỉ là không biết đế quốc Đường Xuyên sẽ phản ứng thế nào?



Đàm tiên sinh nói với vẻ cô đơn:



- Bạch Lệnh sở dĩ không hề e ngại như thế chẳng qua là vì muốn tìm một lý do trả lời với đế quốc Đường Xuyên, y hy vọng có thể dùng Phượng Lăng Vũ làm nguyên nhân, biến cuộc chính biến đó thành cuộc đấu tranh nội tộc Phượng gia mà thôi. Dù đế quốc Đường Xuyên cũng đã suy yếu, nhưng vạn nhất chọc họ nổi giận thực sự thì Bạch Lệnh sẽ gặp phiền toái lớn. Đường Xuyên lúc này cũng như một con hổ ốm, ai cũng có thể trêu chọc nó, nhưng một khi nó trùng chấn uy danh thì một vạn Bạch Lệnh cũng không thể thoát khỏi hai ngón tay của nó. Đế quốc Đường Xuyên bây giờ gặp khó khăn duy nhất lúc này chính là bạo loạn ở hành lang Á Sâm, khiến cho việc viện trợ hoàng thất Y Lệ Nạp phải xuyên qua tiểu lộ A Nhĩ Kim Hoang Vân Xuyên đạo và Tuyết Sơn ở Tuyết Xuyên đạo ; vì thế không cách nào viện trợ với quy mô lớn được, nếu không, đế quốc Đường Xuyên đã sớm xuất binh can thiệp. Nhưng mặc dù Đường Xuyên không thể nào điều động quân trung ương, nhưng nếu chỉ xuất động mười vạn Cấm vệ quân thì vẫn hết sức dễ dàng.



Tiêu Đường lạnh lùng nói:



- Chúng ta bây giờ phải làm cho con hổ ốm này không thể có cơ hội phát uy một lần nữa.



Đàm tiên sinh gật đầu, chậm rãi nói:



- Chẳng những chỉ riêng chúng ta, Mã Toa quốc còn tích cực hơn nhiều. Bọn họ đã chuẩn bị rất tốt cho cuộc chiến lần thứ mười bốn ở Lạc Na, hai quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương và Dạ Sơn Tôn đều đã được bố trí thỏa đáng, nhìn chằm chằm Minh Na Tư Đặc Lai, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ ra tay.



Chú thích:



(1): từng trải qua đại dương sẽ không còn thấy nước hấp dẫn nữa, đã thấy bầu trời rực rỡ ở Vu Sơn thì chỉ thấy nơi khác là mây mù ảm đạm.