Giang Sơn
Chương 111 : Nội gian
Ngày đăng: 23:08 19/04/20
Nguyệt Trúc thấy không khí có chút cứng ngắc, vội nói: “Mấy vị khách quan
trước ngồi xuống, tôi sẽ đi xuống làm chút đồ ăn, mấy vị vất vả, trước
nghỉ tạm một lát!” Ở phía sau kéo kéo góc áo Tiết Phá Dạ, ý bảo không
cần phải dây dưa.
Tiết Phá Dạ thấy mấy người này lai lịch không
rõ, nhưng hơi có chút khí vương bát, cũng không nguyện sinh nhiều thị
phi, không dây dưa nữa.
Cô gái y phục màu xanh lục hì hì cười,
tiến lên giữ chặt tay Nguyệt Trúc, dịu dàng nói: “Cũng là tỷ tỷ tốt, tỷ
tỷ thật đẹp!” Tiết Phá Dạ trong lòng đổ mồ hôi, thì ra là một tiểu mã
thí tinh (ý mới nhỏ mà đã vỗ mông ngựa thành tinh), bất quá Nguyệt Trúc
bộ dạng quả thật thanh tú, hai nữ đứng chung một chỗ, một xinh đẹp đáng
yêu, một thanh tú ôn nhu, quả nhiên là xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi
vẻ.
Nguyệt Trúc tựa như cũng thực thích cô gái y phục màu xanh
lục, cũng cười nói: “Muội tử tốt, tỷ tỷ mới không dể coi, muội mới xinh
đẹp đó. Có phải đói bụng hay không, tỷ tỷ đi kiếm đồ cho muội ăn”.
Cô gái y phục màu xanh lục cười khanh khách, gật đầu nói: “Muội rất đói,
có thể ăn rất nhiều rất nhiều, muội đi cùng tỷ!” Liền muốn theo Nguyệt
Trúc đi phòng bếp.
Người trung niên nọ thấy thế, ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Tiểu Linh Tiên, lại đây ngồi xuống, không cần đi loạn!”
Tiết Phá Dạ khóe miệng nở nụ cười, trong lòng than thở: “Thì ra nàng kêu
Tiểu Linh Tiên, thật sự là dễ nghe, quả nhiên giống một tinh linh tiên
tử.
Cô gái y phục màu xanh lục Tiểu Linh Tiên nghe người trung
niên gọi, có chút không vui, bĩu môi, làm nũng nói: “Nhị sư huynh, muội
muốn xem tỷ tỷ nấu đồ ăn, muội học xong, về sau cũng nấu cho mọi người
ăn!”
Người trung niên chợt nghẹn mà nói: “Muội nấu đồ ăn?” Hai người khác mặt cũng lộ ý cười.
Tiểu Linh Tiên chà chà chân, gấp nói: “Mọi người không được cười, không được cười, mọi người là đang chê cười muội sao? Nhị sư huynh, muội không
được huynh cười!” Nàng mày liễu hơi nhíu, mặt có vẻ giận, quả nhiên là
điên đảo chúng sinh, Tiết Phá Dạ không thể tưởng được một tiểu cô nương
như vậy thế mà có mị lực như thế này, rất là động tâm.
Tiết Phá Dạ nhìn thoáng qua nhị sư huynh, một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Kêu đúng lúc! Bà nội nó
chứ, lão tử hôm nay xem ra là đại nạn lâm đầu, cũng không thể để cho bọn họ thương đến Nguyệt Trúc cùng đám nhỏ. Cái tửu lâu này thật xui xẻo,
lão tử mới lấy được trong ngày, đã xảy ra chuyện xui xẻo này, buồn bực
buồn bực!” Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm biện pháp tránh
tai họa.
Tựa như khiếp sợ uy thế nhị sư huynh ngày thường, nay
nhị sư huynh này tuy rằng trúng kịch độc, hấp hối, nhưng mà huynh đệ
Vương thị hay là có chút kiêng kị, không dám tiến lên, nắm chủy thủ đứng ở xa xa, Vương Dương nhìn nhị sư huynh đang giãy dụa, trầm giọng nói:
“Nhị sư huynh, ngươi giao ra thứ đó, chúng ta liền cho ngươi giải dược!”
Nhị sư huynh thở ra từng đợt, cười lạnh nói: “Thứ... thứ gì vậy? Ta, ta không biết ngươi... các ngươi đang nói cái gì?”
Vương Dương cười lạnh nói: “Khai đàn thiết hội, danh sách tự nhiên ở trong
tay ngươi, nhị sư huynh, chúng ta đều là huynh đệ, ngươi cũng đừng giả
bộ hồ đồ !”
Nhị sư huynh oa một tiếng, phun ra một bãi máu đen,
nhìn nhìn máu đen trên đất, nhị sư huynh tựa như rõ ràng cái gì, cắn
răng nói: “Thì ra là hắn? Đây là Hắc Phượng Hoàng của hắn, độc dược
tuyệt mệnh”.
“Nếu biết, vậy đừng nhiều lời, giao ra danh sách,
còn có Thanh Liên Chưởng Quyết, hắc hắc, thanh liên tứ tú đều có kì
công, chưởng quyết của ngươi cũng thật sự lợi hại!” Vương Dương nhe răng cười nói.
Tiết Phá Dạ nghe thấy trong tai, suy nghĩ: “Thanh liên tứ tú? Oa kháo, sao lại có điểm giống Thanh Thành tứ tú, chẳng lẽ là
bốn đại bao cỏ?”
Bỗng nghe nhị sư huynh kêu thảm thiết một tiếng: “Đau giết ta rồi!” Rồi quay cuồng giãy dụa ngay tại chỗ, tựa như thống
khổ, Tiết Phá Dạ xem mà hết hồn, cái độc dược này quả nhiên lợi hại,
chẳng những nhị sư huynh khi ăn vào không có phát giác ra, đả thương
tính mạng người cũng chỉ ở trong khoảng khắc.
Huynh đệ Vương thị
nắm chặt chủy thủ, bước chân di động, trên mặt cũng mười phần hoảng sợ,
tựa như sợ hãi nhị sư huynh sắp chết phát uy, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên vậy, hai người đều rất là cẩn thận.
Nhị sư huynh nọ ở trên mặt đất giãy dụa một lát, hai chân chợt duỗi ra, đã không còn nhúc nhích.