Giang Sơn

Chương 114 : Vô lại kì trung

Ngày đăng: 23:08 19/04/20


“Vì sao giúp ta?” Tiết Phá Dạ đem thi thể Vương Âm đặt ở bên cạnh Vương Dương, nhìn Hồ Tam hỏi.



Hồ Tam dùng chăn đem hai thi thể trùm lại, “Tiết đại ca, lúc Hồ Tam đại

nạn, là huynh ra tay cứu giúp, về sau Tiết đại ca có chuyện gì, Hồ Tam

có liều tính mạng cũng phải giúp huynh. Đại ân đại đức của huynh, Hồ

Tam... Hồ Tam cuộc đời này báo đáp không hết”.



Tiết Phá Dạ không

thể tưởng được Hồ Tam nghĩa khí như thế, trước kia thật đã xem thường,

gật đầu nói: “Ngươi tri ân không quên báo, là hán tử, Tiết Phá Dạ ta kết giao bằng hữu như ngươi”.



Hồ Tam mặt lộ vẻ vui mừng, tựa như

thực vui vẻ, nhưng lập tức nhíu mày nói: “Đúng rồi, Tiết đại ca, phía

dưới còn có một cái xác, chúng ta đưa lên đây trước!”



Tiết Phá Dạ do dự một chút, chậm rãi nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi!”



Đi xuống lầu, thấy Tiểu Linh Tiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt xám đen của nhị sư huynh, nước mắt vẫn không có ngừng rơi.



Hậu viện truyền đến tiếng kêu la của đám nhỏ, tựa như muốn tới đại đường

bên này, lại bị Nguyệt Trúc quát ngăn lại, mấy đứa nhỏ tuy nói có chút

cứng đầu, nhưng đối với lời của Nguyệt Trúc lại luôn nghe theo, không

dám vi phạm.



Tiết Phá Dạ thở dài, tiến lên khuyên bảo Tiểu Linh

Tiên một phen, nói nha sai có khả năng tới cửa bất cứ lúc nào, rốt cuộc

đem thi thể vác lên trên lưng đưa vào nhã gian lầu hai mà giấu.



Tiểu Linh Tiên tựa như cũng có chút e ngại người trong quan phủ, một đôi mắt hàm chứa nước mắt khi nghe được hai chữ quan phủ, hơi có chút khẩn

trương.



Tiết Phá Dạ cùng Hồ Tam đem thi thể giấu xong, lúc này

mới đóng chặt cửa nhã gian, ở bên ngoài nghỉ tạm một lát, Tiết Phá Dạ

lại đi ra hậu viện lấy nước, cùng Hồ Tam cùng nhau lau vết máu trên mặt

đất, hai người đều biết cái chuyện vết máu này quan hệ trọng đại, không

thể qua loa, chà lau cực kỳ cẩn thận, sợ có chỗ nào quên, ngày sau bị

người phát hiện thì không ổn.


không đi theo con đường trộm cắp”.



Tiết Phá Dạ gật gật đầu,

nghiêm mặt nói: “Làm việc trước làm người, cho dù phải làm chuyện xấu,

cũng không thể làm chút chuyện xấu không biết xấu hổ, chuyện xấu cũng

không phải để làm như vậy, loại chuyện xấu như thiết ngọc thâu hương,

đảo ngược càn khôn này làm so với làm chuyện tốt còn khó làm hơn nhiều”.



Hồ Tam hâm mộ nói: “Đại ca đã làm thiết ngọc thâu hương rồi sao?”



Tiết Phá Dạ trợn trắng mắt mắng: “Đừng có mà đánh rắm, Tiết đại ca ngươi một thân chính khí, phong lưu phóng khoáng, hiên ngang lẫm liệt, sao có thể làm loại chuyện nhàm chán này!” Trong lòng lại thầm nghĩ: “Chờ có tiền, là muốn làm chút chuyện thiết ngọc thâu hương, đi vào cổ đại, không làm chút chuyện phong lưu tài tử giai nhân, thật ra là thực có lỗi với cái

thân túi da này”.



Hai người nói chuyện xong, liền cùng nhau đến

hậu viện tắm rửa giặt giũ, Nguyệt Trúc cầm quần áo lại, hai người đều

thay quần áo.



Hồ Tam thay quần áo Tiết Phá Dạ, thân thể hắn có

chút gầy ốm, không thể so với Tiết Phá Dạ cao lớn cường tráng, cũng thực không thích hợp, mặc vào hơi có chút buồn cười.



Nguyệt Trúc đối với Hồ Tam xuất hiện có chút kinh ngạc, nhưng biết Tiết Phá Dạ làm việc sẽ không sao, nên cũng không hỏi nhiều.



Đợi cho Tiêu Phẩm Thạch trở về, trời đã chính ngọ, bảng hiệu đã làm xong,

tiệm làm cũng phái người hộ tống Tiêu Phẩm Thạch đưa tới, Tiết Phá Dạ

thấy chất gỗ khá tốt, tự như long xà, rất là hài lòng.



Tiêu Phẩm

Thạch đối với Hồ Tam đến cũng khá là kỳ quái, nhìn thấy Tiểu Linh Tiên

vẻ mặt bi thương đứng ở trong phòng Nguyệt Trúc, lại mờ mịt khó hiểu.



Ba người cùng nhau đem hoành phi cùng hai tấm biển dài treo lên, toàn bộ

tửu lâu càng là khí thế bất phàm, Tiết Phá Dạ nhìn thấy tửu lâu đồ sộ

như thế lại rơi vào trong tay mình, rất là cảm khái.



Tại thời đại này lăn lộn hơn nửa năm, rốt cuộc đã bước ra được một bước quan trọng.



“Về sau...!” Tiết Phá Dạ chăm chú nhìn bức hoành phi, gằn từng chữ nói: “Đây là Lãm Nguyệt Hiên !”