Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 44 :

Ngày đăng: 12:45 18/04/20


.



Sáng sớm hôm sau, Dương Nhân Hòa định vào thành chuẩn bị xe ngựa cho Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang cũng muốn đi theo. Tuy y nói muốn rời đi nhưng trước khi đi y vẫn muốn thử vận may xem có thể tìm được tin tức nào về Hàn Giang và Hàn Sính trong Cốc Thủy Trấn không.



Lư Nhã Giang trước giờ ngang ngược cỡ nào, đi đâu cũng rêu rao một bộ đỏ từ trên xuống, khoảng thời gian này y gặp rắc rối không ít, tính tình cũng thu lại bớt, chủ động hỏi Dương Nhân Hòa một bộ đồ màu xám, còn quệt đất lên che đi khuôn mặt trắng.



Hôm nay trời âm u, dường như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào, Dương Nhân Hòa lấy dù, lẩm bẩm: “Thời tiết thật khiến người ta bực bội.” Xoay qua cười với Lư Nhã Giang, nói, “Hàn huynh, Mạnh phu tử nói trời nhiều mây không nên ra ngoài, hay hôm nay ta đừng đi, dợi thêm mấy ngày nữa.”



Lư Nhã Giang lạnh lùng: “Bớt vớ vẩn.” Thẳng bước ra ngoài.



Dương Nhân Hòa bất mãn thì thầm: “Ở cùng ta thì có gì không tốt?” Nhét dù vào sọt, đuổi theo.



Từ cổng thành Cốc Thủy Trấn đi vào hai con phố có một tiệm bán vũ khí, Lư Nhã Giang nhớ tới chuyện hôm qua, ghé vào hỏi chủ tiệm xem một cây thương, ước chừng trong tay. Kỳ quái là, y hoàn toàn không tìm được cảm giác của ngày hôm qua, cầm cán thương vẫn thấy kỳ kỳ như hồi dưới vách núi Cốc Thủy, cầm nắm kiểu nào cũng không đúng.



Thử một lúc, Lư Nhã Giang bực bội, trong đầu đầy mỗi nét biểu cảm của Hàn Sính đan xen với bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của Cao Thịnh Phong, tâm y loạn như ma, ném thương, rời đi.



Dương Nhân Hòa đang nghĩ làm cách nào để khiến Lư Nhã Giang ở lại thêm vài ngày dưỡng thương, đột nhiên nghe tiếng rao hàng quen thuộc nơi con đường phía trước: “Bánh hoa cúc đây, tới ném thử đi!”



Hắn giật mình, ngẩng đầu, quả nhiên thấy tên bán hàng rong xấu cùng cực kia đang ôm sọt đứng bên đường rao bán bánh hoa cúc. Cùng lúc, Lư Nhã Giang cũng quay nhìn sang hướng đó, mặc biến sắc, nháy mắt sát khí dày đặc tràn ra.



“Hàn huynh!” Dương Nhân Hòa thầm nghĩ không tốt, vội tiến tới ngăn bước chân y, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra hôm qua trong tửu lâu làm rớt mất một món đồ ngươi mau cùng ta tới lấy nếu không người khác sẽ cầm đi mất!”




Yếu Liễu thấy rõ kiếm trong tay y, kích động muốn xỉu: “Trời ơi! Mẹ ạ! Phật tổ Như Lai Ngọc Hoàng đại đế! Xích Luyện Ma Sứ Thiên Ninh Giáo rốt cuộc đã để ta tìm thấy rồi! Dì hai, con tới đây!” Dứt lời lại vung kiếm đánh tới.



Lúc này trời nổi mưa lất phất, Dương Nhân Hòa nhắm mắt, thầm nghĩ muốn bắt Lư Nhã Giang về Xuất Tụ Sơn đánh mông ngay, cục diễn hỗn loạn bây giờ hắn không nhìn nổi nữa.



Yến Liễu hét lên đã kinh động nhân sĩ võ lâm đang dạo phố gần đấy, tất cả mọi người hưng phấn liên mồm nói “Xích Luyện Ma Sứ đâu? Y ở đâu?” Chỉ chốc sau, một đám vây tới, không ít người nhảy vào cuộc chiến —— chỉ cần có thể tự tay bắt được Xích Luyện Ma Sứ sẽ lập tức nổi danh trên giang hồ; nếu không tự tay bắt được cũng coi như hợp tác bắt, ngày sau cũng có vốn mà khoác lác.



Lư Nhã Giang ứng phó một Cố Hoa Linh và một Yến Liễu đã có phần cố sức rồi, giờ thêm nhiều người như vậy, y bắt đầu chật vật, liên tục lui về sau. Đỡ xong một đao, sắc mặt y trắng nhợt, khóe miệng tràn máu tươi.



Có người hô: “Xích Luyên Ma Sứ bị thương rồi!”



Lư Nhã Giang cắn chặt răng, tiếp tục chiến đấu, nhưng mình y không thể địch lại nhiều người, chiêu kiếm càng sử dụng càng loạn, sơ hở trên người ngày càng nhiều.



“Bốp!” Ngũ X Nhân đánh một chưởng lên lưng y.



“Phụt!” Lư Nhã Giang phun một búng máu, ngất xỉu.



======



Ngũ X Nhân: tên này có chữ bị censor, không biết là gì nên đành để vậy luôn, dù sao cũng chỉ là nhân vật qua đường _(:3 rz)_