Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 45 :

Ngày đăng: 12:45 18/04/20


Một thanh đại đao nhắm ngay ngực Lư Nhã Giang chém xuống, giữa ánh chớp chợt nghe một tiếng vang thật lớn, một thanh đao khác kê ngay dưới đại đao, miễn cưỡng dừng đại đao cách Lư Nhã Giang ba tấc.



Người tiếp đại đao là Dương Nhân Hòa, sắc mặt hắn tái xanh, ngực phập phồng, suýt chút buông đao, phải liều mạng nắm chặt.



Khi thấy Yến Liễu và Cố Hoa Linh cùng lên hắn đã biết chuyện sẽ không tốt đẹp gì, nếu mình còn không ra tay, Lư Nhã Giang sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hắn vì che giấu công lực mà phong bế đại huyệt của mình, lúc Lư Nhã Giang đánh nhau với Cố Hoa Linh hắn đã châm kim vào đại huyệt, không may là muốn khôi phục cần một thời gian nhất định để nội lực chảy xuôi theo kinh mạch. Ngày càng nhiều người đến tham gia náo nhiệt, Lư Nhã Giang bại như núi đổ, không câu được cho hắn bao nhiêu thời gian, mắt thấy Lư Nhã Giang lâm vào nguy hiểm, hắn không thể không ra tay.



Hắn vừa cướp được thanh đao của tiểu đệ tử giơ tay múa chân bên ngoài thì thấy Lư Nhã Giang té xỉu dưới đất, cuống quýt xông tới tương trợ. Nội lực chưa thông thuận, hắn ép mình tiếp một đao này, gan bàn tay phải nứt toét, máu chảy xuống theo chuôi đao.



Xích Luyện Ma Sứ bị đánh ngã quá nhanh, mọi người còn chưa hưng phấn đủ, giờ lại nhảy ra một tên phá đám, đoàn người đồng loạt xoa tay. Đao kiếm tận tình xông tới chăm sóc Dương Nhân Hòa.



Dương Nhân Hòa thầm kêu khổ, lúc này mới biết cái gì gọi là tự lấy đá đập chân, thúc ép nội lực bắn ra phá huyệt đạo bị phong bế khiến nội tạng bỏng rát, hắn cũng không quan tâm, một chiêu Cuồng Phong Đao bức những người vây trước mặt lui nửa bước.



Ngũ X Nhân: “Ngươi là ai?”



Dương Nhân Hòa vừa rồi ra tay, rõ ràng chỉ là đao khách tầm thường, ăn mặc thì y thư sinh, hắn tiếp một đao kia nhìn như đã cố hết sức, mọi người đều cho rằng giây tiếp theo hắn sẽ ngã xuống ngay. Thế nhưng chỉ chớp mắt, trên người người ngày đột nhiên phóng ra áp lực khổng lồ, vẫn gương mặt đó, lại như đã đổi thành người khác, người đứng quanh hắn mười bước đều kinh sợ trước khí thế của hắn. Người này tuyệt đối không phải người thường!



Dương Nhân Hòa thở phào, cười lạnh: “Võ lâm chính đạo gì chứ, lấy nhiều khi ít, còn đánh lén sau lưng, tài giỏi nhỉ?”



Yếu Liễu giật mình nói: “Ngươi không phải võ lâm chính đạo, ngươi cũng là người ma giáo?”



Ngũ X Nhân nóng mặt: “Ma giáo các người lúc làm chuyện ác có nói đạo nghĩa giang hồ không, sao đến lúc không đánh lại người khác lại đòi nghĩa hiệp?”



Dương Nhân Hòa cười khinh một tiếng, nói: “Ta không cần mấy thứ đạo lý chính nghĩa đó, các người cùng lên cũng không phải đối thủ của ta!” Lời này không phải mạnh miệng mà nói. Nhân sĩ võ lâm trong Cốc Thủy Trấn, trừ ít tán khách (người không môn phái) vừa lúc dạo chơi tới đây, nếu không phải tiểu đệ tử các môn phái phái tới mời Cốc Thủy Nhị Hiệp thì là đám vô danh nhưng luôn muốn ăn may nổi danh, phần lớn là vài tên tài trí bình thường muốn đục nước béo cò, tinh anh chân chính đều đang chuẩn bị để tấn công lên Xuất Tụ Sơn, sao mà chạy đến đây được? Dương Nhân Hòa vừa rồi đã thấy rất rõ, trong bảy tám người này lợi hại nhất chỉ có Khổng Tước Nương Tử của Yến Khê Sơn rang/



Ngũ X Nhân nói: “Oắt con, khẩu khí ngông cuồng thật đấy!”



Cố Hoa Linh quất ngang roi: “Vậy ta sẽ cho cả hai tên quái dị các người mặt nở hoa!”
“A!! Duy trì liên tục ba ngày, ngoài ra phải kiên trì mát xa toàn thân… Khò khò…”



“Phật!”



“A!” Độc sư khó khăn nhấc mí mắt nặng trĩu, hai mắt đẫm lệ nói: “Sau đó là hết… Khò…” Ngủ như chết.



“Phập!” Dương Nhân Hòa cắm tên vào mông y, cắm tận gốc.



Lúc này độc sự chẳng còn hơi sức mở mắt và gào thét nữa, chảy nước mắt yếu ớt rên rỉ: “Gì nữa…”



Dương Nhân Hòa lạnh lùng nói: “Thấy ngươi khó ưa.”



Hắn cầm thuốc giải trở về bên người Lư Nhã Giang, Trương Vĩ Bình bên kia đã bị Cố Hoa Linh đánh bại, ngoại trừ Yến Liễu đang mờ mịt đứng một bên, những người khác trước đó đã bị Dương Nhân Hòa giải quyết.



Dương Nhân Hòa đối với chuyện Cố Hoa Linh đột nhiên quay lưng trở giáo cũng rất khó hiểu, nhưng hắn không quan tâm nhiều, ôm lấy Lư Nhã Giang, đút y ba viên thuốc giải.



Cố Hoa Linh đến bên Dương Nhân Hòa: “Y là Xích Luyện Ma Sứ?”



Dương Nhân Hòa lạnh lùng nhìn nàng, không trả lời.



Cố Hoa Linh cắn môi: “Năm nay y bao nhiêu tuổi?”



Dương Nhân Hòa vẫn không để ý tới nàng.



Cố Hoa Linh dần đỏ mặt, nữ nhân hơn ba mươi lộ ra tư thái thẹn thùng như con gái, nắm vạt áo nói: “Y và Hàn, Hàn… Ây da, thì, thì là cái tên oan gia đáng ghét kia đó! Họ có quan hệ thế nào?”