Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 116 : Tà nhưng không tà

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Nguyệt Lê tiếp thiệp chữ, khom người lui về phía sau rời đi, chuẩn bị khởi hành tiến về Quang Minh đỉnh lần nữa, nàng cảm thấy việc sai vặt này thật sự là tốt ghê gớm, bây giờ trên Quang Minh đỉnh đều biết nàng là người đưa tin cho giáo chủ, bây giờ ngày thường một ít nhân vật siêu phàm cao không thể chạm thấy nàng đều sẽ gật đầu mỉm cười, đây là đãi ngộ chưa từng có, cho dù là lục thủ tọa, chắc hẳn những người này cũng sẽ không lễ phép đối đãi như thế nhỉ?
Thủy Tụ kiến thức rộng, xác thực không tầm thường, hắn chỉ là nhìn Khương Phái Ninh thêm vài lần, liền thật hệt như là mũi chó ngửi ra đối phương là ai, thế là hắn nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, vị này đã ở chỗ này, việc đó còn cần tiểu nhân làm hay không?"
Doanh Trinh thu hồi cách không kình khí, Hằng Tuyên lập tức lấy lại sự tự chủ. Quay đầu nhìn về phía Thủy Tụ, hắn kinh ngạc nói:
"Sao ngươi còn ở chỗ này?"
Ế?
Thủy Tụ sững sờ, vội vàng nói: "Tiểu nhân sẽ lập tức đi làm ngay, "
Nói xong những này, lúc gần đi hắn không quên cùng Hằng Tuyên lên tiếng chào: "Hằng lão ma làm sao còn thất thần? Còn không mau mời chủ tử nhà ta nhập phủ, trong đầu tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, trước mặt chủ tử nhà ta, chút thủ đoạn đó ngươi vẫn là mau rút lại đi thôi."
"A, đúng đúng đúng, Thủy Tụ lão đệ thân thiết, "
Hằng Tuyên vội vàng cười ha hả nói với Doanh Trinh và Khương Bái Ninh: "Hằng mỗ thật đúng là có mắt không tròng, lại không biết là Thánh Chủ đại giá quang lâm, hai vị mau mời, hai vị mau mời."
Tám người khác đã sớm nghe ra thân phận người đến, lúc này thân thể cũng không kiềm được có chút run rẩy, may là Hằng Tuyên khoát tay với bọn họ, tám người như được đại xá, vội vàng lui ra, trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Doanh Trinh từ trên rào chắn nhảy xuống, bước trên khoảnh đất trống trước viện, thản nhiên nói: "Bản tôn sẽ không đi vào, vị bằng hữu này của ta có một số việc muốn hỏi han một chút, ngươi thành thật trả lời là được."
Hằng Tuyên vội cuống quít nói: "Hằng mỗ đã rõ, nhất định biết gì nói nấy, "
Trước mặt người thật không nói lời giả dối, đó là một đạo lý thông tục vô cùng, cơ hồ mọi người đều biết, nhưng chưa chắc ai cũng có thể làm được, rất nhiều người có đôi khi sẽ giở chút khôn vặt, cảm thấy lừa gạt một lần người khác sẽ không phát giác, nhưng ngươi lại có nghĩ tới hay không, nếu như một khi bị phát giác, ngươi liệu có gánh vác nổi cái này hậu quả đó hay không?
Hằng Tuyên rất thông minh, trong đầu hắn hoàn toàn không có ý nghĩ lừa gạt Doanh Trinh, hắn quay về phía Khương Phái Ninh, vẻ mặt ôn hoà cười nói:
"Sớm biết Khương phiệt chủ là bằng hữu của Thánh Chủ ta, Hằng mỗ là quả quyết sẽ không cự tuyệt ngài ở ngoài cửa, ngài cứ hỏi, có vấn đề gì phàm là Hằng mỗ biết, tuyệt đối nói đúng sự thật."
Khương Phái Ninh trong lòng cười trộm, thái độ của đối phương lúc này so với lúc mới gặp phán đoán hai người, xem ra mang Doanh Trinh đến quả thật là chính xác, nàng vẫn ngồi ở trên rào chắn, cặp chân thon dài tùy ý vung vẩy, thản nhiên nói:
"Nghe nói ngươi cưới cái lão bà?"
Hằng Tuyên đột nhiên nghe đối phương đề cập đến thê tử của mình, thần tình trên mặt biến đổi, trầm giọng nói: "Chuyện Hằng mỗ kết hôn người biết không ít, Khương phiệt chủ hỏi cái này là có ý gì?"
Khương Phái Ninh ánh mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn hắn, nói: "Thê tử của ngươi tên gọi là gì?"
Hằng Tuyên khóe miệng giật một cái, nhìn về phía Doanh Trinh, thấy đối phương đứng chắp tay ngắm nhìn sườn núi, cắn răng nói:
"Thê tử ta họ Địch, khuê danh tha thứ khó mà cáo tri."
Khương Phái Ninh thoáng giật mình, ngữ khí lo lắng hỏi: "Phải chăng gọi là Địch Tiểu Bắc? Khẩu âm Trường An?"
Hằng Tuyên sắc mặt đại biến, hai mắt đột nhiên trở nên âm trầm, "Hỏi câu gì khác cũng đều được, việc quan hệ đến nội nhân, Hằng mỗ không muốn trả lời."
Thấy đối phương thái độ kiên định, rất có lòng bảo vệ thê tử, Khương Phái Ninh cười nói: "Nếu như ta nói cho ngươi biết, thê tử của ngươi có thân thích với ta, ngươi có tin không?"
"Cái gì?"
Hằng Tuyên không thể tin nhìn về phía Khương Phái Ninh, "Thê tử của ta xuất thân gia đình bình thường, làm sao trèo lên đường đường Khương phiệt của tiểu thư được?"
Khương Phái Ninh truy vấn: "Thê tử ngươi ở giữa mi tâm và dưới hai vành tai đều có nốt ruồi son, xuân xanh hai mươi có sáu, đúng không?"
Hằng Tuyên trong lòng càng thêm kỳ quái, cau mày nói: "Không sai, nhưng thê tử của ta chính là nhân sĩ Trường An, làm thế nào lại có thân thích với Khương phiệt của tiểu thư chứ?"
Khương Phái Ninh nhảy xuống rào chắn, nghiêm nghị nói: "Ta và thê tử ngươi cũng không phải họ hàng gì xa, nàng là thân biểu tỷ của ta, phụ thân tỷ ấy chính là đương triều nhất phẩm tiền Lễ bộ Thượng thư Địch Nông, mẫu thân họ Khương, là thân cô mẫu của ta."
Hằng Tuyên nghe xong toàn thân chấn động, thâm trầm nói: "Tiểu thư nói đến phải chăng là Địch Nông mà bị đày đi lưu vong, kết quả cả nhà bị giết ở Ba Thục?"
"Không sai!"
Hằng Tuyên trong lòng kinh hãi, nhớ lại ngày thường thê tử tính cách trang trọng, nhu hòa nền nã, lúc nói chuyện luôn luôn ôn tồn lễ độ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, xác thực cực giống tiểu thư khuê các xuất thân hào môn, hắn hồ nghi nhìn về phía Doanh Trinh,
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Mời phu nhân của ngươi ra, hỏi một chút là biết."
Hằng Tuyên không nói hai lời, trở về trạch viện của mình, hắn đã cơ hồ tin tưởng một nửa.
Chỉ chốc lát, Hằng Tuyên liền dìu một vị thiếu phụ tướng mạo cao gầy đang hoài thai, từ trong cửa phủ đi ra, thiếu phụ dáng đi đoan trang, vẻ mặt phúc hậu, mang theo nụ cười trong vắt, trong nháy mắt nàng nhìn thấy Khương Phái Ninh, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy,
Hằng Tuyên nhìn thấy, trong lòng biết sự thật quả là thế, thê tử giấu mình nhiều năm như vậy, nguyên lai thật có một mối liên hệ với Khương phiệt,
"Tỷ ~ "
Khương Phái Ninh lệ tuôn như suối, nhanh chóng chạy đến cạnh bên, nắm chặt lấy đôi bàn tay ngọc trắng nõn của Địch Tiểu Bắc, giọng nức nở:
"Những năm qua tỷ đã đi đâu? Vì sao không đến Khương phiệt tìm chúng ta? Dù là truyền một cái tin cũng được mà, "
Địch Tiểu Bắc thân đã làm vợ người lúc này cũng khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ biết tính tình của Nhị cữu lão nhân gia người, nếu biết hung thủ là ai, vô luận thế nào cũng sẽ đi báo thù, nhưng tỷ tỷ không thể nói, chúng ta không thể trêu vào, "
"Không thể trêu vào thì đã thế nào? Thực lực của Khương phiệt ta hôm nay, cho dù đối phương có là thiên hoàng lão tử, chúng ta cũng sẽ lật tung hắn."
"Ninh nhi đừng nói nói bậy. . . ." Hai tỷ muội ôm nhau mà khóc, kể ra nỗi khổ ly biệt,
. . . .
Hằng Tuyên biết điều né tránh, đi tới bên cạnh Doanh Trinh, cười khổ một tiếng:
"Hằng mỗ quá sơ ý, chỉ biết thê tử thường xuyên trộm khóc lúc không có người, tưởng rằng nhớ tới người nhà đã mất, lại không biết còn có phen tao ngộ bi thống này, hôm nay nếu không phải Thánh Chủ đích thân tới, chỉ sợ Hằng mỗ sớm đã không nói hai lời động thủ với Khương phiệt chủ rồi, ai ~~ "
Doanh Trinh thu thần sắc của đối phương vào trong mắt, cảm nhận được mọi sự sủng ái và nhu tình mà Hằng Tuyên dành cho thê tử, ấn tượng với người này cũng vì vậy mà có thay đổi cực lớn, từ tốn nói:
"Nàng có thể gặp được người trân quý nàng, chắc hẳn cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, Tà Linh nên đối đãi thật tốt với nàng."
Hằng Tuyên cũng theo ánh mắt của Doanh Trinh nhìn về phía lửa đèn của hàng trăm cửa hàng bên bờ bên kia, thản nhiên nói:
"Lần đầu gặp tiểu Bắc, nàng đã bị người ta bán vào thanh lâu, thân thể đã bị chà đạp, nhưng Hằng mỗ không quan tâm, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mỗ liền xác định đây là người mà Hằng mỗ đang tìm kiếm cả đời,
Hôm nay biết được chuyện xưa của tiểu Bắc, vậy thù diệt môn này, Hằng mỗ sẽ phải gánh trên vai, ta muốn xem, kẻ không thể trêu vào này đến cùng là ai? Hàn Cảnh Tông? Hay là Ngụy Lương Tử? Hừ hừ. . ."