Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 117 : Cửu phẩm đao thị
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Ngay lúc này, Doanh Trinh cảm thấy Hằng Tuyên là một thằng đàn ông.
Thánh môn bát tà đều hiếm khi lộ diện giang hồ, vì vậy cũng không được xếp vào trong 【 Lãng Đào Bảng 】, mà trên thực tế tám người này vô luận bỏ ai vào trong đó, cũng đều là nhân vật có thể một mình gánh vác một phương.
Mọi người gọi là "Tà", cũng bất quá là bởi vì những người này tác phong hành sự quái đản, đặc lập độc hành, thường thường sẽ làm ra một chút sự tình không thể tưởng tượng, trên thực tế so với những nhân vật hắc đạo kia thì tai họa mà bọn họ gây ra trên đời này phải ít hơn rất nhiều, thậm chí còn không sánh bằng những kẻ ngụy quân tử luôn ra vẻ đạo mạo.
Chẳng phải đã từng có một câu nói, giết người không bằng ăn thịt uống máu, ăn thịt uống máu không bằng nhân nghĩa đạo đức đó sao,
Nhất là ở trong cái thời đại này.
Hàn Cảnh Tông và Ngụy Lương Tử mà Hằng Tuyên vừa nhắc đến trong miệng, chính là hai đại thần trong số lục đại phụ chính nội các đương triều, trong sáu người ba văn ba võ, ngoại trừ ba người Trần, Tần, Ninh, còn một vị văn thần chưa đề cập đến chính là Thái phó đương triều, Đại học sĩ Văn Hoa điện, lĩnh Lại bộ Thượng thư, được phong làm Triệu Quốc công, Lư Sĩ Hiền.
Người này khi còn sống rất có sắc thái truyền kỳ, tài cao bát đấu học phú ngũ xa, là một vị văn thần của Đại Chu triều duy nhất trúng liền Tam nguyên suốt ba trăm năm qua, văn chương thông đạt được lưu truyền rộng rãi giữa các sĩ tử, một bộ mặc bảo càng là thiên kim khó cầu, chưởng quản Lại bộ hơn ba mươi năm, quan viên Đại Chu các nơi phần lớn đều là môn hạ của người này, cho nên được xưng tụng là "Thiên hạ sĩ tử chi sư" .
Hằng Tuyên sở dĩ chỉ hoài nghi hai người Hàn, Ngụy, duy chỉ có Triệu quốc công kia là không hoài nghi, là bởi vì cho đến nay Lư Sĩ Hiền đều chỉ bảo nhân (bảo vệ người) chứ không sát nhân, hai chữ "Bảo nhân" này là khi có đại học sĩ hoặc quan lại bất luận lớn nhỏ, vì bất cứ chuyện gì mà bị hặc tội, người nhà của bọn họ sẽ lập tức nghĩ tới đi đến Triệu quốc công phủ khai thông, nghe đồn phủ đệ của người này có chín cái cửa ngầm, còn được đặt cho chín cái danh tự phi thường lịch sự tao nhã, đối ứng từ nhất phẩm đến cửu phẩm, có chuyện nhờ người có thể tùy theo phẩm giai mà gõ cửa.
Tội lớn hóa nhỏ, tội nhỏ hóa không, là dùng để hình dung thủ đoạn của Triệu quốc công, nhưng vị Lư thái phó này cũng không là tiền gì cũng thu, có mấy tội danh của quan viên hắn sẽ tuyệt đối không nhúng tay, nhưng chỉ cần là người ta thu tiền, sự tình nhất định sẽ làm thật tốt đẹp cho ngươi, việc đó trong quan trường cơ hồ đã là hiển lộ ra bên ngoài.
Song cũng không thể vì vậy mà nói vị Lư thái phó này chính là người đại tham đại gian, người này thường có thượng sách trị quốc, đầy bụng kinh luân, lại bởi vì mình xuất thân hàn môn, cho nên thường sẽ tiến cử một số quan viên từ hàn môn nhập sĩ, cho nên đạt được hiền danh thật to.
Doanh Trinh cảm thấy, nếu như chủ sử sau màn chuyện cả nhà Địch gia bị giết quả thật là một trong hai người Hàn, Ngụy, Hằng Tuyên dường như cũng sẽ không có năng lực báo thù cho thê tử, nội các sáu người có ai là hạng người tầm thường?
Ở bên cạnh, sau khi thổ lộ hết một phen, Khương Phái Ninh cũng nói chung biết được tao ngộ của biểu tỷ nhà mình những năm gần đây, càng nghe càng thấy đau lòng, một đôi đôi mắt lung linh xinh đẹp đã hơi sưng.
Nguyên lai, lúc trước khi xảy ra chuyện, Địch Tiểu Bắc vừa vặn đang đi tiểu trong khu rừng nhỏ cách đội xe một khoảng cách khá xa, đi theo còn có một nha hoàn, khi các nàng nghe thấy phương hướng đội xe truyền đến hàng loạt những tiếng la giết, liền vội vàng trở về,
Vẫn là nha hoàn đó lanh lợi, thấy tình huống không đúng liền vội gạt chân xô ngã chủ tử nhà mình, sau đó bịt miệng không để cho Địch Tiểu Bắc lên tiếng, hai người trốn ở trong bụi cỏ nhìn thấy một màn cực kỳ bi thảm đó.
Cũng là tạo hóa của chính Địch Tiểu Bắc, nàng tính cách dịu dàng, xưa nay nhân từ, thường ngày đối đãi với hạ nhân trong phủ rất tốt, huống chi là nha hoàn thiếp thân của mình,
Nha hoàn đó thấy sau khi giết người xong những kẻ hành hung vẫn đang không ngừng tìm kiếm, tự biết là đang tìm con cá lọt lưới là chủ tử nhà mình, thế là không nói hai lời lột sạch quần áo trên người Địch Tiểu Bắc thay cho mình,
Địch Tiểu Bắc cực kì thông minh, đương nhiên biết nha hoàn của mình muốn làm gì, nhưng nàng cũng không có phản kháng, trong lòng nàng biết, chỉ có bản thân còn sống thì vụ thảm án này mới sẽ có ngày được thấy ánh sáng mặt trời.
Nha hoàn đó thay xong quần áo, lại lén bò tới một chỗ cách nơi tiểu thư ẩn thân tương đối xa, từ nơi đó xông ra, chạy đến ngay chỗ thi thể vợ chồng Địch Nông, miệng còn không ngừng la lên thảm thiết: "Cha ~ mẹ ~ "
Những kẻ hành hung vốn là đếm thấy còn thiếu tiểu nữ nhi của Địch Nông cùng nha hoàn thiếp thân của nàng, bây giờ đột nhiên thấy "Địch Tiểu Bắc" vọt ra, đâu còn do dự, liền có người tiến tới một đao, chặt xuống đầu lâu của "Địch Tiểu Bắc".
Như vậy, còn sót lại một ả nha hoàn, sau đó những người đó lại lùng bắt tại phụ cận, tìm được Địch Tiểu Bắc cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn,
Cũng chính là vào lúc này, Địch Tiểu Bắc chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị một cái lão đầu ôm vào trong ngực, tiếp theo trong mắt trời đất quay cuồngmột trận , xung quanh cảnh sắc phi tốc biến ảo, trong bụng quay cuồng một hồi như muốn nôn mửa, thế là cứ vậy mà ngất đi.
Lúc tỉnh lại đã không biết đang ở nơi nào, đêm thì đã khuya, lão đầu kia vẫn còn ở bên cạnh, miệng ngậm một cái tẩu thuốc, Địch Tiểu Bắc tâm tư thông thấu, dĩ nhiên biết là đối phương cứu mình, vội vàng quỳ xuống bái tạ ơn cứu mạng.
Sau đó qua trò chuyện, mới biết được lão đầu đó họ Tưởng, người giang hồ gọi là Bách Lý Thần Hành.
Tưởng Phong Nguyệt trực tiếp nói cho Địch Tiểu Bắc, kiếp này cũng đừng có ý định báo thù nữa, tốt nhất hãy quên hết đi, mới có thể sống tạm một đời, Địch Tiểu Bắc cũng rõ ràng, cha mình thân cư nhất phẩm Thượng thư Lễ bộ đương triều, kẻ có gan ám sát dĩ nhiên là thủ đoạn thông thiên, nhưng nàng vẫn muốn biết cừu nhân là ai, bèn đau khổ cầu khẩn, Tưởng Phong Nguyệt chỉ nói câu trong số những kẻ hành hung có Cửu phẩm đao thị trong cung,
Địch Tiểu Bắc triệt để mất hết hy vọng.
Tinh nhuệ nhất bên trong thủ vệ Hoàng cung, chính là chín trăm năm mươi cẩm y đao thị chỉ có một mình Hoàng đế mới có thể điều động, phẩm giai của đao thị và phẩm giai của quan viên vừa vặn tương phản, cao nhất là cửu phẩm, nghe nói, cửu phẩm đao thị cũng bất quá mới có chín người mà thôi.
Sau đó Tưởng Phong Nguyệt đưa Địch Tiểu Bắc lòng như tro nguội đến một tiểu trấn, sau khi để lại chút bạc vụn thì rời đi một mình,
Muốn một nữ tử yếu ớt như Địch tiểu thư, ngày thường cơm ăn áo mặc đều có tay bưng nước rót, không hiểu nhân tình thế sự, không hiểu kỹ năng sinh sống, lại không có tâm cơ, thì sinh tồn như thế nào, nên mới có câu chuyện đau khổ mà Địch Tiểu Bắc không muốn đề cập lại đó.
Hằng Tuyên dù đứng ở bên thân Doanh Trinh, kì thực vẫn luôn lén nghe hai tỷ muội nói chuyện bên kia, vị cao thủ hiếm có trong Thánh Môn lúc này đây cũng không kiềm chế được mà hai mắt đỏ lên, không muốn để Doanh Trinh nhìn thấy bộ dạng như vậy, bèn quay tránh sang một bên.
Biểu tỷ nhà mình đã gả làm thê tử người ta, bây giờ lại đang hoài thai, Khương Phái Ninh cũng không có mời nàng cùng quay về Khương phiệt, chỉ dự định đem việc này báo cho mấy người có hạn trong gia tộc, và sẽ đến thăm thường xuyên hơn,
"Này! Hằng lão quái, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Khương Phái Ninh hướng về phía Hằng Tuyên gọi một tiếng.
Hằng Tuyên bất chợt nghe thấy, thần sắc thoạt tiên là sững sờ, sau lại cười ha hả nói: "Hằng mỗ bốn mươi có hai, Khương phiệt chủ không cảm thấy phải gọi tiếng tỷ phu ư?"
Khương Phái Ninh nhíu mày nói: "Mơ tưởng! Lão đầu bốn mươi tuổi cưới được tỷ tỷ như hoa như ngọc của ta, đã là chiếm biết bao tiện nghi? Nay ta đã biết chỗ ở của ngươi, nếu dám để tỷ tỷ của ta chịu bất cứ ủy khuất nào, bản cô nương liền sẽ chặt cái chân kia của ngươi đó."
Doanh Trinh đứng một bên nghe vậy, trên mặt ngạc nhiên một trận, tác phong hành sự của vị Khương phiệt chủ này cũng lớn mật trắng trợn quá chứ?
Địch Tiểu Bắc ngược lại hoàn toàn không lưu tâm, chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng,
Hằng Tuyên nghe xong càng là cười ha hả, nói: "Điểm đó không cần tiểu thư nói, Hằng Tuyên ta nếu có đối xử lạnh nhạt với tiểu Bắc nửa phần, ta sẽ đem đầu mình chặt xuống cho Khương tiểu thư làm bô tiểu."
Doanh Trinh lần nữa lại mỉm cười,
Được, không phải người một nhà, sẽ không vào được cửa.
Thánh môn bát tà đều hiếm khi lộ diện giang hồ, vì vậy cũng không được xếp vào trong 【 Lãng Đào Bảng 】, mà trên thực tế tám người này vô luận bỏ ai vào trong đó, cũng đều là nhân vật có thể một mình gánh vác một phương.
Mọi người gọi là "Tà", cũng bất quá là bởi vì những người này tác phong hành sự quái đản, đặc lập độc hành, thường thường sẽ làm ra một chút sự tình không thể tưởng tượng, trên thực tế so với những nhân vật hắc đạo kia thì tai họa mà bọn họ gây ra trên đời này phải ít hơn rất nhiều, thậm chí còn không sánh bằng những kẻ ngụy quân tử luôn ra vẻ đạo mạo.
Chẳng phải đã từng có một câu nói, giết người không bằng ăn thịt uống máu, ăn thịt uống máu không bằng nhân nghĩa đạo đức đó sao,
Nhất là ở trong cái thời đại này.
Hàn Cảnh Tông và Ngụy Lương Tử mà Hằng Tuyên vừa nhắc đến trong miệng, chính là hai đại thần trong số lục đại phụ chính nội các đương triều, trong sáu người ba văn ba võ, ngoại trừ ba người Trần, Tần, Ninh, còn một vị văn thần chưa đề cập đến chính là Thái phó đương triều, Đại học sĩ Văn Hoa điện, lĩnh Lại bộ Thượng thư, được phong làm Triệu Quốc công, Lư Sĩ Hiền.
Người này khi còn sống rất có sắc thái truyền kỳ, tài cao bát đấu học phú ngũ xa, là một vị văn thần của Đại Chu triều duy nhất trúng liền Tam nguyên suốt ba trăm năm qua, văn chương thông đạt được lưu truyền rộng rãi giữa các sĩ tử, một bộ mặc bảo càng là thiên kim khó cầu, chưởng quản Lại bộ hơn ba mươi năm, quan viên Đại Chu các nơi phần lớn đều là môn hạ của người này, cho nên được xưng tụng là "Thiên hạ sĩ tử chi sư" .
Hằng Tuyên sở dĩ chỉ hoài nghi hai người Hàn, Ngụy, duy chỉ có Triệu quốc công kia là không hoài nghi, là bởi vì cho đến nay Lư Sĩ Hiền đều chỉ bảo nhân (bảo vệ người) chứ không sát nhân, hai chữ "Bảo nhân" này là khi có đại học sĩ hoặc quan lại bất luận lớn nhỏ, vì bất cứ chuyện gì mà bị hặc tội, người nhà của bọn họ sẽ lập tức nghĩ tới đi đến Triệu quốc công phủ khai thông, nghe đồn phủ đệ của người này có chín cái cửa ngầm, còn được đặt cho chín cái danh tự phi thường lịch sự tao nhã, đối ứng từ nhất phẩm đến cửu phẩm, có chuyện nhờ người có thể tùy theo phẩm giai mà gõ cửa.
Tội lớn hóa nhỏ, tội nhỏ hóa không, là dùng để hình dung thủ đoạn của Triệu quốc công, nhưng vị Lư thái phó này cũng không là tiền gì cũng thu, có mấy tội danh của quan viên hắn sẽ tuyệt đối không nhúng tay, nhưng chỉ cần là người ta thu tiền, sự tình nhất định sẽ làm thật tốt đẹp cho ngươi, việc đó trong quan trường cơ hồ đã là hiển lộ ra bên ngoài.
Song cũng không thể vì vậy mà nói vị Lư thái phó này chính là người đại tham đại gian, người này thường có thượng sách trị quốc, đầy bụng kinh luân, lại bởi vì mình xuất thân hàn môn, cho nên thường sẽ tiến cử một số quan viên từ hàn môn nhập sĩ, cho nên đạt được hiền danh thật to.
Doanh Trinh cảm thấy, nếu như chủ sử sau màn chuyện cả nhà Địch gia bị giết quả thật là một trong hai người Hàn, Ngụy, Hằng Tuyên dường như cũng sẽ không có năng lực báo thù cho thê tử, nội các sáu người có ai là hạng người tầm thường?
Ở bên cạnh, sau khi thổ lộ hết một phen, Khương Phái Ninh cũng nói chung biết được tao ngộ của biểu tỷ nhà mình những năm gần đây, càng nghe càng thấy đau lòng, một đôi đôi mắt lung linh xinh đẹp đã hơi sưng.
Nguyên lai, lúc trước khi xảy ra chuyện, Địch Tiểu Bắc vừa vặn đang đi tiểu trong khu rừng nhỏ cách đội xe một khoảng cách khá xa, đi theo còn có một nha hoàn, khi các nàng nghe thấy phương hướng đội xe truyền đến hàng loạt những tiếng la giết, liền vội vàng trở về,
Vẫn là nha hoàn đó lanh lợi, thấy tình huống không đúng liền vội gạt chân xô ngã chủ tử nhà mình, sau đó bịt miệng không để cho Địch Tiểu Bắc lên tiếng, hai người trốn ở trong bụi cỏ nhìn thấy một màn cực kỳ bi thảm đó.
Cũng là tạo hóa của chính Địch Tiểu Bắc, nàng tính cách dịu dàng, xưa nay nhân từ, thường ngày đối đãi với hạ nhân trong phủ rất tốt, huống chi là nha hoàn thiếp thân của mình,
Nha hoàn đó thấy sau khi giết người xong những kẻ hành hung vẫn đang không ngừng tìm kiếm, tự biết là đang tìm con cá lọt lưới là chủ tử nhà mình, thế là không nói hai lời lột sạch quần áo trên người Địch Tiểu Bắc thay cho mình,
Địch Tiểu Bắc cực kì thông minh, đương nhiên biết nha hoàn của mình muốn làm gì, nhưng nàng cũng không có phản kháng, trong lòng nàng biết, chỉ có bản thân còn sống thì vụ thảm án này mới sẽ có ngày được thấy ánh sáng mặt trời.
Nha hoàn đó thay xong quần áo, lại lén bò tới một chỗ cách nơi tiểu thư ẩn thân tương đối xa, từ nơi đó xông ra, chạy đến ngay chỗ thi thể vợ chồng Địch Nông, miệng còn không ngừng la lên thảm thiết: "Cha ~ mẹ ~ "
Những kẻ hành hung vốn là đếm thấy còn thiếu tiểu nữ nhi của Địch Nông cùng nha hoàn thiếp thân của nàng, bây giờ đột nhiên thấy "Địch Tiểu Bắc" vọt ra, đâu còn do dự, liền có người tiến tới một đao, chặt xuống đầu lâu của "Địch Tiểu Bắc".
Như vậy, còn sót lại một ả nha hoàn, sau đó những người đó lại lùng bắt tại phụ cận, tìm được Địch Tiểu Bắc cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn,
Cũng chính là vào lúc này, Địch Tiểu Bắc chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị một cái lão đầu ôm vào trong ngực, tiếp theo trong mắt trời đất quay cuồngmột trận , xung quanh cảnh sắc phi tốc biến ảo, trong bụng quay cuồng một hồi như muốn nôn mửa, thế là cứ vậy mà ngất đi.
Lúc tỉnh lại đã không biết đang ở nơi nào, đêm thì đã khuya, lão đầu kia vẫn còn ở bên cạnh, miệng ngậm một cái tẩu thuốc, Địch Tiểu Bắc tâm tư thông thấu, dĩ nhiên biết là đối phương cứu mình, vội vàng quỳ xuống bái tạ ơn cứu mạng.
Sau đó qua trò chuyện, mới biết được lão đầu đó họ Tưởng, người giang hồ gọi là Bách Lý Thần Hành.
Tưởng Phong Nguyệt trực tiếp nói cho Địch Tiểu Bắc, kiếp này cũng đừng có ý định báo thù nữa, tốt nhất hãy quên hết đi, mới có thể sống tạm một đời, Địch Tiểu Bắc cũng rõ ràng, cha mình thân cư nhất phẩm Thượng thư Lễ bộ đương triều, kẻ có gan ám sát dĩ nhiên là thủ đoạn thông thiên, nhưng nàng vẫn muốn biết cừu nhân là ai, bèn đau khổ cầu khẩn, Tưởng Phong Nguyệt chỉ nói câu trong số những kẻ hành hung có Cửu phẩm đao thị trong cung,
Địch Tiểu Bắc triệt để mất hết hy vọng.
Tinh nhuệ nhất bên trong thủ vệ Hoàng cung, chính là chín trăm năm mươi cẩm y đao thị chỉ có một mình Hoàng đế mới có thể điều động, phẩm giai của đao thị và phẩm giai của quan viên vừa vặn tương phản, cao nhất là cửu phẩm, nghe nói, cửu phẩm đao thị cũng bất quá mới có chín người mà thôi.
Sau đó Tưởng Phong Nguyệt đưa Địch Tiểu Bắc lòng như tro nguội đến một tiểu trấn, sau khi để lại chút bạc vụn thì rời đi một mình,
Muốn một nữ tử yếu ớt như Địch tiểu thư, ngày thường cơm ăn áo mặc đều có tay bưng nước rót, không hiểu nhân tình thế sự, không hiểu kỹ năng sinh sống, lại không có tâm cơ, thì sinh tồn như thế nào, nên mới có câu chuyện đau khổ mà Địch Tiểu Bắc không muốn đề cập lại đó.
Hằng Tuyên dù đứng ở bên thân Doanh Trinh, kì thực vẫn luôn lén nghe hai tỷ muội nói chuyện bên kia, vị cao thủ hiếm có trong Thánh Môn lúc này đây cũng không kiềm chế được mà hai mắt đỏ lên, không muốn để Doanh Trinh nhìn thấy bộ dạng như vậy, bèn quay tránh sang một bên.
Biểu tỷ nhà mình đã gả làm thê tử người ta, bây giờ lại đang hoài thai, Khương Phái Ninh cũng không có mời nàng cùng quay về Khương phiệt, chỉ dự định đem việc này báo cho mấy người có hạn trong gia tộc, và sẽ đến thăm thường xuyên hơn,
"Này! Hằng lão quái, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Khương Phái Ninh hướng về phía Hằng Tuyên gọi một tiếng.
Hằng Tuyên bất chợt nghe thấy, thần sắc thoạt tiên là sững sờ, sau lại cười ha hả nói: "Hằng mỗ bốn mươi có hai, Khương phiệt chủ không cảm thấy phải gọi tiếng tỷ phu ư?"
Khương Phái Ninh nhíu mày nói: "Mơ tưởng! Lão đầu bốn mươi tuổi cưới được tỷ tỷ như hoa như ngọc của ta, đã là chiếm biết bao tiện nghi? Nay ta đã biết chỗ ở của ngươi, nếu dám để tỷ tỷ của ta chịu bất cứ ủy khuất nào, bản cô nương liền sẽ chặt cái chân kia của ngươi đó."
Doanh Trinh đứng một bên nghe vậy, trên mặt ngạc nhiên một trận, tác phong hành sự của vị Khương phiệt chủ này cũng lớn mật trắng trợn quá chứ?
Địch Tiểu Bắc ngược lại hoàn toàn không lưu tâm, chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng,
Hằng Tuyên nghe xong càng là cười ha hả, nói: "Điểm đó không cần tiểu thư nói, Hằng Tuyên ta nếu có đối xử lạnh nhạt với tiểu Bắc nửa phần, ta sẽ đem đầu mình chặt xuống cho Khương tiểu thư làm bô tiểu."
Doanh Trinh lần nữa lại mỉm cười,
Được, không phải người một nhà, sẽ không vào được cửa.