Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 118 : Linh Tê bội

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Đã sự tình chấm dứt, chuyện Doanh Trinh đáp ứng với Khương Bái Ninh đã hoàn thành, về phần thảm án cả nhà Địch gia bị giết, Doanh Trinh không có mấy hứng thú, tinh phong huyết vũ trên quan trường so với giang hồ chỉ hơn không kém, bên trong mặt tối của nó, thời thời khắc khắc đều diễn ra từng hồi minh tranh ám đấu.
Hằng Tuyên liên tục mời Doanh Trinh nhập phủ song đều bị cự tuyệt, Khương Bái Ninh cũng lưu luyến không nỡ buông tay tỷ tỷ, chỉ nói một câu; chúng ta dạo một chút rồi sẽ đi, rồi dắt Doanh Trinh rời khỏi Quỷ Vương phủ.
Sau khi hai người rời đi, Địch Tiểu Bắc bước đến phu quân trước người, nhỏ giọng nói: "Vị công tử này phong độ thần dật, thần hoa siêu nhiên, thật là thế gian hiếm thấy, nhãn quang của Ninh nhi quả thật không tệ."
Hằng Tuyên ánh mắt trìu mến nắm chặt hai bàn tay mềm mại của thê tử, cười nói: "Đáng tiếc, một phen khổ luyến của muội tử nàng chưa chắc sẽ có kết quả tốt."
Địch Tiểu Bắc giật mình hỏi: "Vì sao?"
Hằng Tuyên lẩm bẩm: "Bởi vì trên đời này còn có một vị nữ tử thích mặc áo đen yêu thương hắn, nàng ta tuyệt thế phong hoa, xinh đẹp cái thế, đương thời không muốn làm người thứ hai."
Địch Tiểu Bắc đôi mi thanh tú nhíu chặt, rất là lo lắng cho muội muội.
...
Từ lúc Doanh Trinh leo lên Quỷ Vương đỉnh về sau, những người xem náo nhiệt phần lớn cũng tất cả giải tán, dù sao đến cùng đã xảy ra chuyện gì trên đỉnh, bọn hắn ở bên dưới cũng không nhìn thấy, lúc này Doanh Trinh cùng Khương Bái Ninh từng bậc mà xuống, người trên sạn đạo nhao nhao né tránh.
Có thể từ Quỷ Vương phủ bình yên đi xuống, há có thể là người bình thường?
Khương Bái Ninh cố ý buông chậm bước chân, thỉnh thoảng bước vào cửa hàng bên đường, lơ đãng đánh giá những món thương phẩm ít đến thương cảm.
Doanh Trinh cũng là không vội vã, đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi,
Một lúc lâu không nói gì, Khương Bái Ninh rốt cục vẫn yếu ớt thở dài, đi đến bên cạnh Doanh Trinh, dựa vào lan can mà nhìn ra xa, chán nản nói: "Có phải chàng dịnh sẽ đi hay không? Đi chung với Ninh nhi thật sự vô vị đến như vậy?"
Doanh Trinh phủ nhận nói: "Nào có, thật ra ta cũng không vội, có điều Ninh nhi hình như cần mang tin tức về cho gia tộc, để bọn họ rời khỏi Lư Sơn, không cần cùng Hành Giả đường phát sinh xung đột nữa."
Khương Bái Ninh nghe được hai chữ "Nào có" của hắn, cũng đã vui vẻ ra mặt, cười hì hì nói:
"Yên tâm, tin tức Ninh nhi sớm đã đưa ra, tiếng nói của Đình Đỉnh ta vẫn rất có tác dụng trong gia tộc, về phần vị Cốc Nhu Nhi của Thiên Cơ các kia, Ninh nhi cho dù không làm chủ được cho người ta, bất quá Hành Giả đường cao thủ còn có tám trăm người, một mình Cốc Nhu Nhi chắc hẳn cũng không dám chọc vào."
Doanh Trinh nhẹ gật đầu, cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Khương Bái Ninh lẳng lặng nhìn gò má Doanh Trinh, nàng trước nay vẫn to gan song lúc này phương tâm lại như hươu con chạy loạn, sau một lúc lâu rốt cuộc duỗi ra bàn tay mềm mại trong suốt như ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bên ngoài tay áo của Doanh Trinh.
Doanh Trinh chỉ cảm thấy bàn tay man mát, đôi bàn tay mịn màng đang vuốt nhẹ bàn tay của mình, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại mượt mà, khiến cho tim người ta đập rộn rã.
Lòng bàn tay của Khương Bái Ninh cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ bàn tay của Doanh Trinh, chỉ cảm thấy như bị chạm vào điện, toàn thân một trận bủn rủn, rốt cuộc không nỡ buông tay.
"Ninh nhi cũng không biết vì sao chàng lại thu Tống Lệnh Huy vào dưới trướng, chàng ngươi phải biết, bất luận là phương diện nào Khương phiệt ta đều không phải thừ mà Tống phiệt của hắn có thể so sánh được. Nếu chàng cưới Ninh nhi, Khương phiệt sẽ chính là của hồi môn."
Doanh Trinh nội tâm một trận bùi ngùi, ngước nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ đang mang theo vẻ mong đợi, còn có nốt ruồi duyên xinh xắn trên chóp mũi kia, cười nói: "Ninh nhi cũng không phải là người thế tục, tại sao lại cảm thấy ngoài tình cảm thì phải cho thêm vào những thứ khác vậy?"
Khương Bái Ninh không chút do dự thốt ra: "Bởi vì Ninh nhi biết, trong lòng chàng không có ta."
Doanh Trinh chấn động trong lòng, không biết nên nói gì thêm,
Khương Bái Ninh nhìn biểu tình biến hóa trên gương mặt của Doanh Trinh, phương tâm buồn bã một trận, giọng thản nhiên: "Vậy chàng có thể nói cho Ninh nhi biết, người trong lòng chàng đó, là ai không?"
Doanh Trinh cũng không chút suy nghĩ liền lắc đầu nói: "Tịnh không có."
Khương Bái Ninh đầu tiên là sững sờ, sau đó cúi đầu trầm tư hồi lâu, tiếp đến trên mặt mây đen tẫn tán, cười nói: "Vậy Ninh nhi vẫn còn có cơ hội, hơn nữa bây giờ Ninh nhi đang ở bên cạnh chàng, dường như cơ hội của ta lớn nhất nha."
Doanh Trinh vừa cười vừa nói: "Ninh nhi không sợ kết quả sẽ đều là công dã tràng ư?"
Khương Bái Ninh khẽ đung đưa ngọc thủ, dí dỏm: "Mẫu thân từng nói, đương khi tình yêu phá cửa mà đến, ai cũng ngăn cản không nổi, Ninh nhi đời này không biết hối hận là vật gì."
Doanh Trinh không nói thêm gì, nếu một ngày nào đó trong tương lai, mình có động tình với người nào đó, chắc hẳn cũng sẽ kiên quyết không hối hận.
Khương Bái Ninh vui cười lôi kéo Doanh Trinh đi dạo xung quanh. Vô luận là dung mạo hay khí chất hai người đều là nhân tuyển tốt nhất, hệt như thần tiên quyến lữ, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Trong thời gian này, Khương Bái Ninh dùng phương pháp lấy vật đổi vật, đổi lấy một đôi ngọc bội hình tròn,
Trên một mặt của ngọc bội có điêu khắc thượng cổ thần thú Thông Thiên Bạch Tê, mặt khác thì là đầy rẫy hoa văn, dùng ngón tay vuốt ve, cảm giác ma sát mãnh liệt.
Nghe điếm chủ đó nói, vật liệu làm nên đôi ngọc bội này là lấy từ trên một khối ngọc thạch, chỉ chọn lấy tinh hoa nhất làm thành một cặp Linh Tê bội, hai người đeo vào, có thể ở ngoài ngàn dặm dùng thần thức truyền tin cho nhau, thần dị phi thường.
Kỳ thật, đối với Khương Bái Ninh có xuất thân vọng tộc mà nói, loại vật phẩm truyền tin này hết sức tầm thường,
Doanh Trinh vạn vạn cũng không nghĩ tới, nàng sẽ lại cầm bội kiếm của mình để đổi.
Chỉ thấy Khương Bái Ninh lật qua lật lại đánh giá hai miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, như nhặt được chí bảo,
Sau đó nàng đưa ngón trỏ thon dài ra sau tai, quấn giật xuống một sợi tóc đen nhánh trong búi tóc dầy, buộc lên trên ngọc bội, rồi lại xoay người ngồi xổm trước người Doanh Trinh, đem cột khối ngọc bội này vào đai lưng bên hông Doanh Trinh, còn một miếng khác thì trân trọng nhét vào ngực mình,
"Lần này tốt rồi, cũng không sợ sẽ tìm không được chàng nữa, "
Doanh Trinh cũng không cự tuyệt phần lễ vật này, bởi vì hắn cảm thấy quá quý giá,
"Ninh nhi chuyên tâm kiếm đạo, bây giờ lại dùng bội kiếm của mình đổi lấy hai vật này, không cảm thấy quá thiệt thòi sao?"
Khương Bái Ninh cười nói: "Thanh kiếm này dù cũng được coi là thần binh lợi khí, nhưng sao quan trọng được bằng chàng, lại nói, kỳ thật Ninh nhi đã không còn dùng kiếm."
Doanh Trinh hiếu kỳ hỏi: "Vậy Ninh nhi dùng gì?"
Khương Bái Ninh không nói gì, chỉ khấp khởi móc từ trong ngực ra khối ngọc bội nọ, sau đó đưa một tia thần thức vào trong đó,
Tiếp đến, Doanh Trinh chỉ cảm thấy trên ngọc bội bên hông phát ra từng đạo linh lực ba động, giống như đang nhắc nhở mình, hắn đem đặt ngón tay lên mặt không có điêu khắc Linh Tê trên ngọc bội, một mẩu tin tức lập tức truyền vào trong đầu của hắn: Trong tay không có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm.
Thú vị, cặp ngọc ngọc bội này quả nhiên kỳ diệu,
Tò mò, Doanh Trinh cũng bèn thử thăm dò đưa một sợi thần thức của mình vào, bên kia Khương Bái Ninh cũng ngay lập tức nhận được mẩu tin tức: Đừng khoác lác.
Khương Bái Ninh nhíu cặp lông mày, hoạt bát lườm nguýt Doanh Trinh, sau đó lại truyền đến một mẩu tin tức: Nhớ chàng.
Doanh Trinh nghe vậy âm thầm thở dài, khó nhất là hưởng thụ ơn mỹ nhân, sau đó hắn bỏ Linh Tê bội xuống, quay người đi dọc theo đường sạn đạo xuống dưới ,
Khương Bái Ninh thấy thế, tâm tình vốn dĩ vui vẻ lập tức lại trở nên ảm đạm, lúc này lại nghe thấy Doanh Trinh ở đằng trước nói vọng lại một câu:
"Đi thôi, tiếp tục đi dạo, ta cũng sẽ chọn một món đồ tặng Ninh nhi."
Khương Bái Ninh lòng chợt cảm thấy ngọt ngào, không để ý đến hình tượng của một phiệt chủ, vui sướng nhảy cẫng đuổi theo...