Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 124 : Giang Thanh Huệ
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Quang Minh đỉnh,
Tọa lạc trên ngọn Côn Luân được xưng là vạn sơn chi tổ, dãy núi trập trùng như sống lưng của cự long, quanh năm mây mù lượn lờ, tám thác chín đầm mười ba khe, vách núi hùng vĩ, đỉnh núi chót vót, xuyên thẳng lên trời, tám mươi mốt ngọn tuyết trắng mênh mông, duy có Quang Minh đỉnh bốn mùa như xuân, tiên hạc cùng hót.
Quang Minh giáo, chính là 【 Tịnh Minh Đạo 】, sinh ra từ một nhánh lớn nhất của Thánh môn từ ngàn năm trước, mà Tịnh Minh Đạo lại nguyên là một mạch thuộc Tiệt giáo của Thông Thiên giáo chủ từ thượng cổ, cho nên thường bị Huyền Môn chính tông mắng là tà ma ngoại đạo.
Bắt đầu từ xa xưa, tranh đấu giữa mấy hệ phái lớn của Quang Minh giáo và Huyền Môn không có gì hơn ngoài xem ai là chính thống, giằng co hơn ngàn năm rốt cục diễn hóa trở thành ván cờ lớn mà trong đó "Thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ".
Đây cũng chính là tại sao Thánh môn luôn luôn xem Quang Minh giáo như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tôn giáo chủ là Thánh môn chi chủ.
Mà hiện tại, bên trong Thánh môn, cơ hồ đại bộ phận phe phái đã ngầm thừa nhận Doanh Trinh không còn là chủ nhân của Thánh môn, mà đang đong đưa qua lại giữa hai ứng cử viên,
Tà Đế Khổng Uyên và Nữ Đế Giang Thanh Huệ.
Tự Doanh Trinh tiếp nhậm Ma Hoàng đến nay, xu thế Thánh môn bị Huyền Môn chèn ép không có chút nào cải biến,
Ngược lại bên phía Huyền Môn, một giáp trước Toàn Chân đạo Trương Cửu Động đã sắp cưỡi hạc phi thăng, sau khổ vì bên trong sơn môn nhân tài tàn lụi, không người kế tục, bèn từ bỏ hành động phi thăng, làm đế sư cho Nhân Hoàng, nhiễm phải hồng trần liền không cách nào xuất trần, tiên nhân chi thể mà lão tốn hao sau giáp tu thành, cuối cùng lại biến thành nhục thân phàm thai.
Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn tôn sư trọng đạo, sắc phong Toàn Chân đạo làm đạo môn tổ đình, vương hầu tướng lĩnh đều triều bái, leo núi không thể cầm quân, không thể cưỡi ngựa, thấy chân nhân thì phải hành lễ bái lạy. Trong nhất thời, Toàn Chân đạo tụ tập hương hỏa rộng khắp thiên hạ, không gì địch nổi.
Trên Quang Minh đỉnh, có một luồng quang minh từ thiên khung rọi thẳng mà xuống, rơi vào trong một cung điện lớn nhất trên đỉnh núi,
Đó chính là Lâm Huy điện.
Lâm Huy điện rộng mười tám gian, sâu chín gian, bệ móng trước điện cao mười trượng, do bạch ngọc lát thành, góc mái hiên điện khắc chín loại đấu thú,
Trong điện mặt đất đều trải bằng mặc ngọc từ Tây Vực, sáng soi rõ người,
Tám cột cung điện chính là côn bích thạch lấy từ thâm sơn Nam Hoang, một lạng côn bích thạch ước chừng ba mươi lượng hoàng kim.
Hai bên trái phải đều có mười tám chiếc ghế bành hoa cúc lê, bên ghế có tay vịn bàn nhỏ, đều là tử đàn.
Sau lưng chủ vị ở chính giữa là chín tấm bình phong lớn thếp vàng, bên trên vẽ "Vạn tiên triều thông thiên" .
Chủ tọa là tượng gỗ hình thái dương tạc thành, thế gian chỉ có một pho tượng này.
Cả tòa Lâm Huy điện, tập hợp công trình thổ mộc đẹp nhất thế gian.
Thiên hạ sĩ tử từng bởi Lâm Huy điện xa hoa cực điểm, vượt quá quy cách, mà trong hoàng cung dâng sớ xin lệnh vây quét Quang Minh đỉnh, lúc ấy Lý Nguyên Càn nghe xong không có bất kỳ phản ứng gì, năm tiếp theo liền xây Triều Thiên Quan.
...
Bên trong cả tòa đại điện, lúc này chỉ có ba người,
Một ngồi một quỳ một chết.
Một phong thư giấy hóa thành bột mịn trong tay Giang Thanh Huệ.
Phong thư này chính là của kẻ nằm chết trên mặt đất mang vào, trong thư nói rõ Khương Bái Ninh khởi tử hoàn sinh, cùng sinh linh trên mặt đất cộng minh, một đêm tiến vào Vô Vi cảnh đại viên mãn.
Đương nhiên, Khương Bái Ninh có chết hay không, tiến giai hay không, trong lòng Giang Thanh Huệ thực tế không đáng được nhắc tới, nguyên nhân sở dĩ có thể làm cho nàng động khí như vậy, là bởi câu nói sau cùng ở cuối thư: Nàng ta đang cùng giáo chủ một đường xuôi nam.
Cũng ngay thời điểm Giang Thanh Huệ nhìn thấy câu nói này, người nằm trên mặt đất toàn thân xương cốt vỡ vụn.
Lúc này Nguyệt Lê đang quỳ sát mặt đất đã là toàn thân run rẩy, nói thực, thân ở Tiền Phong doanh, nàng không sợ chết, nhưng mà thủ đoạn giết người của đại tỷ sở trường về bạo ngược tàn khốc đến cực điểm, sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.
Mấy lần đưa tin trước, đại tỷ luôn luôn vẻ mặt ôn hoà, thậm chí mỗi lần đều có trọng kim khen thưởng, nhưng hiện tại Nguyệt Lê cũng không dám hy vọng xa vời những thứ này, nàng chỉ cầu đại tỷ có thể làm cho nàng sớm một chút biến ra khỏi Lâm Huy điện.
"Ngươi tên gì?"
Nguyệt Lê nghe tra hỏi, vội cuống quít hồi đáp: "Tiểu nhân Nguyệt Lê."
"Lúc Doanh Trinh hồi âm, có những ai ở cùng hắn?"
Nguyệt Lê trong lòng vạn phần hoảng sợ, lại không dám có chút giấu diếm:
"Có Tà Linh Hằng Tuyên, có Thủy Tụ, còn một vị nữ tử áo trắng, cũng có mặt."
"Bành!"
Nguyệt Lê trước mặt một khối gạch mặc ngọc vỡ thành bụi đất.
Giang Thanh Huệ ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng biến thành nặng nề, trên ngọc dung có thể xưng tụng cử thế vô song, một vết sẹo trên má trái trông dị thường bắt mắt.
Tu vi đến cảnh giới này của nàng, da dẻ toàn thân trơn láng như trẻ con, mịn màng vô cùng, đừng nói là một vết sẹo, cho dù đứt mất một cánh tay cũng có thể nối liền, hoàn hảo như lúc ban đầu không để lại bất cứ vết sẹo nào.
Sở dĩ nàng giữ lại vết sẹo thương tâm bắt mắt này trên mặt, là vì hy vọng có một ngày, người gây nên vết thương này có thể tự mình xóa đi cho nàng.
Bất luận kẻ nào ở trước mặt nàng, đều chỉ có thể nhìn thấy vẻ xem thường quân lâm thiên hạ, người gặp đều cảm thấy lạnh lẽo cả người, tất cả mặt ấm áp của nàng, đều chỉ dành cho một người.
Trong núi có nữ tử mới vừa trưởng thành,
Giang Thanh Huệ năm mười sáu tuổi dậy thì, liền đứng hàng thứ nhất 【 Phương Hoa Bảng 】, bá cư vị trí này hơn mười năm, không ai có thể lay động, cho dù trên khuôn mặt ngọc đó của nàng có thêm một vết sẹo có thể khiến khắp thiên hạ nữ tử tự ti mặc cảm.
Lên núi lúc bốn tuổi lúc, được mẫu thân của Doanh Trinh thu làm nghĩa nữ, cùng lớn lên với Doanh Trinh, tức thì được truyền thụ 【 Đại Thông Thiên Thủ 】 bí truyền của Minh giáo, năm hai mươi mốt tuổi nhập chủ Lâm Huy điện, trên dưới toàn giáo, vô luận nam nữ lão ấu, đều tôn là đại tỷ.
Trong phảng phất, tựa hồ trở lại thuở trước,
Hậu sơn của Quang Minh đỉnh, Thiên Đô Phong,
Đỉnh núi có một cự thạch, tên gọi Lai Sinh Thạch, khi còn bé Doanh Trinh thích nhất là đến chỗ này xem biển mây lượn lờ.
"Tiểu Trinh, cẩn thận một chút, coi chừng ngã xuống, "
"Đại tỷ tỷ thật lắm lời, còn lắm lời hơn cả mẹ ta, ta sẽ từ đây nhảy thẳng xuống, cũng sẽ nện chân núi thành cái hố, nhất định ngã không chết được."
"Chuyện đó khó mà nói chắc được, đệ nhìn khối Lai Sinh Thạch này, nghe nói là nơi mà tổ sư Minh giáo chúng ta lúc trước ngã xuống núi, lão nhân gia ông ta thế nhưng là nhân vật cấp độ thần tiên, nhảy xuống còn không phải đã chết rồi?"
"Tổ sư gia vì sao muốn nhảy xuống núi?"
"Nghe sư phụ nói, tổ sư gia giết lầm nữ tử yêu thương, hối hận cả đời, sau khi xuống núi giết ba ngàn đại ác ở nhân gian, nguyện lấy nó để hướng lên trời mượn thêm một đời, đổi lấy kiếp sau gặp lại nàng."
"Tổ sư gia thật sự là nghĩ quẩn a, vì nữ nhân cần vậy hay không? Nếu đổi là ta thì sẽ không làm vậy."
"Tiểu Trinh đừng nói loạn, chúng ta tu hành, coi trọng nhất một chữ 'Chân', cái gọi là 'Cẩn thủ nhi vật thất, thị vị phản kỳ chân', lòng vấn đạo phải thật, tình cảm đương nhiên cũng phải thật, đệ còn nhỏ, không hiểu."
"Ồ, đại tỷ cũng chỉ già hơn ta đây có hai tuổi, liền cười ta nhỏ? Tỷ trừ hai cái cục trên ngực lớn hơn ta ra, còn có chỗ nào lớn hơn ta?"
Nữ hài ngượng ngùng không nói gì,
"A ~ bất quá đại tỷ thật sự là cực đẹp, ta thấy trong giáo không có nữ tử nào có thể bằng được phần vạn của tỷ, tương lai nếu như ta không kiếm được vợ, thì sẽ cưới đại tỷ, sẽ không giống người tổ sư gia kia mà tuẫn tình nhảy núi, quá ngốc ~ "
"Đại tỷ nếu gả cho tiểu Trinh, đệ có sẽ cưới thêm tiểu lão bà không?"
"Cái đó hả ~ nếu mà đẹp hơn đại tỷ, vậy sẽ cưới về, nếu mà không bằng đại tỷ, thì cưới nàng làm gì?"
Hai lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt của nữ hài nở rộ...
Đẹp hơn mình? Thế gian này có ư?
Nếu có, ta sẽ giết ả,
Không được, còn phải lột da ả nữa...
Tọa lạc trên ngọn Côn Luân được xưng là vạn sơn chi tổ, dãy núi trập trùng như sống lưng của cự long, quanh năm mây mù lượn lờ, tám thác chín đầm mười ba khe, vách núi hùng vĩ, đỉnh núi chót vót, xuyên thẳng lên trời, tám mươi mốt ngọn tuyết trắng mênh mông, duy có Quang Minh đỉnh bốn mùa như xuân, tiên hạc cùng hót.
Quang Minh giáo, chính là 【 Tịnh Minh Đạo 】, sinh ra từ một nhánh lớn nhất của Thánh môn từ ngàn năm trước, mà Tịnh Minh Đạo lại nguyên là một mạch thuộc Tiệt giáo của Thông Thiên giáo chủ từ thượng cổ, cho nên thường bị Huyền Môn chính tông mắng là tà ma ngoại đạo.
Bắt đầu từ xa xưa, tranh đấu giữa mấy hệ phái lớn của Quang Minh giáo và Huyền Môn không có gì hơn ngoài xem ai là chính thống, giằng co hơn ngàn năm rốt cục diễn hóa trở thành ván cờ lớn mà trong đó "Thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ".
Đây cũng chính là tại sao Thánh môn luôn luôn xem Quang Minh giáo như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tôn giáo chủ là Thánh môn chi chủ.
Mà hiện tại, bên trong Thánh môn, cơ hồ đại bộ phận phe phái đã ngầm thừa nhận Doanh Trinh không còn là chủ nhân của Thánh môn, mà đang đong đưa qua lại giữa hai ứng cử viên,
Tà Đế Khổng Uyên và Nữ Đế Giang Thanh Huệ.
Tự Doanh Trinh tiếp nhậm Ma Hoàng đến nay, xu thế Thánh môn bị Huyền Môn chèn ép không có chút nào cải biến,
Ngược lại bên phía Huyền Môn, một giáp trước Toàn Chân đạo Trương Cửu Động đã sắp cưỡi hạc phi thăng, sau khổ vì bên trong sơn môn nhân tài tàn lụi, không người kế tục, bèn từ bỏ hành động phi thăng, làm đế sư cho Nhân Hoàng, nhiễm phải hồng trần liền không cách nào xuất trần, tiên nhân chi thể mà lão tốn hao sau giáp tu thành, cuối cùng lại biến thành nhục thân phàm thai.
Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn tôn sư trọng đạo, sắc phong Toàn Chân đạo làm đạo môn tổ đình, vương hầu tướng lĩnh đều triều bái, leo núi không thể cầm quân, không thể cưỡi ngựa, thấy chân nhân thì phải hành lễ bái lạy. Trong nhất thời, Toàn Chân đạo tụ tập hương hỏa rộng khắp thiên hạ, không gì địch nổi.
Trên Quang Minh đỉnh, có một luồng quang minh từ thiên khung rọi thẳng mà xuống, rơi vào trong một cung điện lớn nhất trên đỉnh núi,
Đó chính là Lâm Huy điện.
Lâm Huy điện rộng mười tám gian, sâu chín gian, bệ móng trước điện cao mười trượng, do bạch ngọc lát thành, góc mái hiên điện khắc chín loại đấu thú,
Trong điện mặt đất đều trải bằng mặc ngọc từ Tây Vực, sáng soi rõ người,
Tám cột cung điện chính là côn bích thạch lấy từ thâm sơn Nam Hoang, một lạng côn bích thạch ước chừng ba mươi lượng hoàng kim.
Hai bên trái phải đều có mười tám chiếc ghế bành hoa cúc lê, bên ghế có tay vịn bàn nhỏ, đều là tử đàn.
Sau lưng chủ vị ở chính giữa là chín tấm bình phong lớn thếp vàng, bên trên vẽ "Vạn tiên triều thông thiên" .
Chủ tọa là tượng gỗ hình thái dương tạc thành, thế gian chỉ có một pho tượng này.
Cả tòa Lâm Huy điện, tập hợp công trình thổ mộc đẹp nhất thế gian.
Thiên hạ sĩ tử từng bởi Lâm Huy điện xa hoa cực điểm, vượt quá quy cách, mà trong hoàng cung dâng sớ xin lệnh vây quét Quang Minh đỉnh, lúc ấy Lý Nguyên Càn nghe xong không có bất kỳ phản ứng gì, năm tiếp theo liền xây Triều Thiên Quan.
...
Bên trong cả tòa đại điện, lúc này chỉ có ba người,
Một ngồi một quỳ một chết.
Một phong thư giấy hóa thành bột mịn trong tay Giang Thanh Huệ.
Phong thư này chính là của kẻ nằm chết trên mặt đất mang vào, trong thư nói rõ Khương Bái Ninh khởi tử hoàn sinh, cùng sinh linh trên mặt đất cộng minh, một đêm tiến vào Vô Vi cảnh đại viên mãn.
Đương nhiên, Khương Bái Ninh có chết hay không, tiến giai hay không, trong lòng Giang Thanh Huệ thực tế không đáng được nhắc tới, nguyên nhân sở dĩ có thể làm cho nàng động khí như vậy, là bởi câu nói sau cùng ở cuối thư: Nàng ta đang cùng giáo chủ một đường xuôi nam.
Cũng ngay thời điểm Giang Thanh Huệ nhìn thấy câu nói này, người nằm trên mặt đất toàn thân xương cốt vỡ vụn.
Lúc này Nguyệt Lê đang quỳ sát mặt đất đã là toàn thân run rẩy, nói thực, thân ở Tiền Phong doanh, nàng không sợ chết, nhưng mà thủ đoạn giết người của đại tỷ sở trường về bạo ngược tàn khốc đến cực điểm, sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.
Mấy lần đưa tin trước, đại tỷ luôn luôn vẻ mặt ôn hoà, thậm chí mỗi lần đều có trọng kim khen thưởng, nhưng hiện tại Nguyệt Lê cũng không dám hy vọng xa vời những thứ này, nàng chỉ cầu đại tỷ có thể làm cho nàng sớm một chút biến ra khỏi Lâm Huy điện.
"Ngươi tên gì?"
Nguyệt Lê nghe tra hỏi, vội cuống quít hồi đáp: "Tiểu nhân Nguyệt Lê."
"Lúc Doanh Trinh hồi âm, có những ai ở cùng hắn?"
Nguyệt Lê trong lòng vạn phần hoảng sợ, lại không dám có chút giấu diếm:
"Có Tà Linh Hằng Tuyên, có Thủy Tụ, còn một vị nữ tử áo trắng, cũng có mặt."
"Bành!"
Nguyệt Lê trước mặt một khối gạch mặc ngọc vỡ thành bụi đất.
Giang Thanh Huệ ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng biến thành nặng nề, trên ngọc dung có thể xưng tụng cử thế vô song, một vết sẹo trên má trái trông dị thường bắt mắt.
Tu vi đến cảnh giới này của nàng, da dẻ toàn thân trơn láng như trẻ con, mịn màng vô cùng, đừng nói là một vết sẹo, cho dù đứt mất một cánh tay cũng có thể nối liền, hoàn hảo như lúc ban đầu không để lại bất cứ vết sẹo nào.
Sở dĩ nàng giữ lại vết sẹo thương tâm bắt mắt này trên mặt, là vì hy vọng có một ngày, người gây nên vết thương này có thể tự mình xóa đi cho nàng.
Bất luận kẻ nào ở trước mặt nàng, đều chỉ có thể nhìn thấy vẻ xem thường quân lâm thiên hạ, người gặp đều cảm thấy lạnh lẽo cả người, tất cả mặt ấm áp của nàng, đều chỉ dành cho một người.
Trong núi có nữ tử mới vừa trưởng thành,
Giang Thanh Huệ năm mười sáu tuổi dậy thì, liền đứng hàng thứ nhất 【 Phương Hoa Bảng 】, bá cư vị trí này hơn mười năm, không ai có thể lay động, cho dù trên khuôn mặt ngọc đó của nàng có thêm một vết sẹo có thể khiến khắp thiên hạ nữ tử tự ti mặc cảm.
Lên núi lúc bốn tuổi lúc, được mẫu thân của Doanh Trinh thu làm nghĩa nữ, cùng lớn lên với Doanh Trinh, tức thì được truyền thụ 【 Đại Thông Thiên Thủ 】 bí truyền của Minh giáo, năm hai mươi mốt tuổi nhập chủ Lâm Huy điện, trên dưới toàn giáo, vô luận nam nữ lão ấu, đều tôn là đại tỷ.
Trong phảng phất, tựa hồ trở lại thuở trước,
Hậu sơn của Quang Minh đỉnh, Thiên Đô Phong,
Đỉnh núi có một cự thạch, tên gọi Lai Sinh Thạch, khi còn bé Doanh Trinh thích nhất là đến chỗ này xem biển mây lượn lờ.
"Tiểu Trinh, cẩn thận một chút, coi chừng ngã xuống, "
"Đại tỷ tỷ thật lắm lời, còn lắm lời hơn cả mẹ ta, ta sẽ từ đây nhảy thẳng xuống, cũng sẽ nện chân núi thành cái hố, nhất định ngã không chết được."
"Chuyện đó khó mà nói chắc được, đệ nhìn khối Lai Sinh Thạch này, nghe nói là nơi mà tổ sư Minh giáo chúng ta lúc trước ngã xuống núi, lão nhân gia ông ta thế nhưng là nhân vật cấp độ thần tiên, nhảy xuống còn không phải đã chết rồi?"
"Tổ sư gia vì sao muốn nhảy xuống núi?"
"Nghe sư phụ nói, tổ sư gia giết lầm nữ tử yêu thương, hối hận cả đời, sau khi xuống núi giết ba ngàn đại ác ở nhân gian, nguyện lấy nó để hướng lên trời mượn thêm một đời, đổi lấy kiếp sau gặp lại nàng."
"Tổ sư gia thật sự là nghĩ quẩn a, vì nữ nhân cần vậy hay không? Nếu đổi là ta thì sẽ không làm vậy."
"Tiểu Trinh đừng nói loạn, chúng ta tu hành, coi trọng nhất một chữ 'Chân', cái gọi là 'Cẩn thủ nhi vật thất, thị vị phản kỳ chân', lòng vấn đạo phải thật, tình cảm đương nhiên cũng phải thật, đệ còn nhỏ, không hiểu."
"Ồ, đại tỷ cũng chỉ già hơn ta đây có hai tuổi, liền cười ta nhỏ? Tỷ trừ hai cái cục trên ngực lớn hơn ta ra, còn có chỗ nào lớn hơn ta?"
Nữ hài ngượng ngùng không nói gì,
"A ~ bất quá đại tỷ thật sự là cực đẹp, ta thấy trong giáo không có nữ tử nào có thể bằng được phần vạn của tỷ, tương lai nếu như ta không kiếm được vợ, thì sẽ cưới đại tỷ, sẽ không giống người tổ sư gia kia mà tuẫn tình nhảy núi, quá ngốc ~ "
"Đại tỷ nếu gả cho tiểu Trinh, đệ có sẽ cưới thêm tiểu lão bà không?"
"Cái đó hả ~ nếu mà đẹp hơn đại tỷ, vậy sẽ cưới về, nếu mà không bằng đại tỷ, thì cưới nàng làm gì?"
Hai lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt của nữ hài nở rộ...
Đẹp hơn mình? Thế gian này có ư?
Nếu có, ta sẽ giết ả,
Không được, còn phải lột da ả nữa...