Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 125 : Trần Đình
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Nguyệt Lê không chết, nàng cơ hồ một đường chậm rãi chạy xuống khỏi Quang Minh đỉnh, khi đến chân núi mới phát hiện toàn thân ướt đẫm, nàng vịn vào gốc cây thở dốc, lần này quả thực bị dọa không nhẹ, Minh giáo không có người nào là không e sợ đại tỷ, nàng chỉ cảm thấy lần này phảng phất như đã đi dạo một chuyến đến Quỷ Môn quan,
Đại tỷ xuất thần hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu "Cút đi", Nguyệt Lê như được đại xá, cũng không dám hỏi thêm phải chăng hồi âm cho giáo chủ, liền cuống quít xuống núi.
Đường xuôi nam mười của hai người Doanh Trinh thập phần yên tĩnh, vừa đi vừa nghỉ nom hơn nửa tháng, một ngày ba bữa là khẳng định phải ăn, trên đường thỉnh thoảng còn thỉnh giáo một chút câu hỏi về kiếm đạo với Khương Bái Ninh.
Lúc đầu Khương Bái Ninh tưởng rằng Doanh Trinh nói "Thỉnh giáo" là đang nói đùa, bất quá về sau thấy hắn hết sức nghiêm túc, liền cũng không tàng tư, đem tất cả lĩnh ngộ và kiến giải mình luyện kiếm đến nay, bao gồm một chút kiếm chiêu xảo diệu từng đọc được trên thư tịch kiếm pháp, đều miêu tả tường tận kỹ càng.
Lại thêm ngựa cũng không phải là ngựa gì tốt, đường dài bôn ba, hai người bọn họ ngược lại không sao, song ngựa lại chịu không được.
Ngày hôm đó, hai người liền dừng chân tại một trạm nước trà bên cạnh quan đạo, bổ sung một chút cỏ và nước cho ngựa.
Những ngày qua Doanh Trinh chưa từng ngưng nghỉ dù chỉ một khắc, Tiểu Khí Tượng Quyết không ngừng được vận chuyển bên trong cơ thể, hiện tại linh khí trong thể nội đã khôi phục chừng bốn năm thành so với lúc quyết chiến cùng Tống Lệnh Huy, mà kiếm đạo cũng có tiến bộ không ít.
Hắn chưa hề lo lắng trên đường sẽ gặp phải phiền phức mà sẽ không giải quyết được, nếu như vị đại mỹ nữ Vô Vi cảnh bên cạnh này cũng ứng phó không được, nàng về sau cũng đừng nói với người ta nàng là Lục Địa Hành Tẩu cảnh nữa, mất mặt lắm.
Khương Bái Ninh tuy xuất thân cao quý, nhưng trên thân lại không có sự thanh tao và trang trọng như thế gia vọng vọng tộc, nghe chính nàng nói, sáu tuổi bắt đầu luyện kiếm, tiếp nhận chính là sự thống khổ mà thường nhân không thể nào tưởng tượng, có đôi khi phải vung kiếm tám ngàn lần suốt mấy ngày mấy đêm, không ăn không uống không ngủ là bình thường, ngâm mình trên sông hơn mười ngày, chống cự thủy triều lên xuống để khổ luyện tâm tính càng là chuyện bình thường, trên hai bàn tay đây những vết chai dày đặc, mãi đến sau khi tiến vào Thoát Thai Cảnh, vết chai trên tay mới dần dần biến mất, một lần nữa trở nên bóng loáng như ngọc.
Trong chén trà trôi nổi bốn năm lá trà cũ, uống vào đắng chát, Khương Bái Ninh nhấp thử mấy ngụm, phát hiện mọi người ngồi bàn chung quanhđều đang len lén đánh giá mình, không khỏi thở dài,
Đối với loại chú ý này, nàng đã quen,
"Ngoại trừ chàng ra, nam nhân đều là thế này phải không?" Nàng đột ngột hỏi một câu.
Bây giờ Doanh Trinh tuy là một thân áo gai vải thô, lại vẫn không cách nào che giấu hình thể ngạo nhân và gương mặt tuấn mỹ dương cương của hắn, giống như câu nói đó của Khương Bái Ninh: Từng chỗ trên người chàng thời thời khắc khắc đều đang dụ hoặc ta.
Doanh Trinh cười phá lên: "Tại sao phải trừ ta ra vậy? Hình như ta cũng đâu phải ngoại lệ nhỉ?"
Khương Bái Ninh chống cằm, dùng ánh mắt tiểu nữ nhân mê luyến ngắm nhìn đối phương,
"Đương nhiên chàng là ngoại lệ, năm đó lần đầu gặp chàng, chàng chính là một bộ dạng cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả nói chuyện với Ninh nhi cũng là vẻ hờ hững, lúc ấy Ninh như đã nghĩ, người này ai thế? Không coi ai ra gì như thế sao? Khi người khác nhìn thấy ta, tròng mắt ai cũng đều sắp rớt ra, nam nhân này chẳng lẽ bị mù? Không nhìn thấy bản cô nương tuấn tiếu như vậy sao? Thế là từ từ, Ninh nhi liền sinh ra hứng thú với chàng, dần dà không thể tự thoát ra khỏi, mãi về sau mới phát giác có phải mình rơi vào bẫy rập của chàng hay không? Có từ nào dùng để nói ấy nhỉ? Tình trong như đã mặt ngoài còn e, đúng không?"
Doanh Trinh bật cười ha hả, nhún vai nói, "Ta cũng không có nhiều tâm cơ như vậy, "
Khương Bái Ninh duỗi ngón tay ngọc điểm lên mi tâm Doanh Trinh, "Thôi đi, ai mà tin chàng chứ, không tâm cơ mà có thể bắt bí được bản cô nương ư? Nói ra ai mà tin?"
Hai người bên này "liếc mắt đưa tình", tự nhiên cũng đều rơi vào tai đám người uống trà còn lại, bọn hắn chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, một đôi nam nữ tướng mạo thoát tục như vậy, ăn mặc thì lại đơn sơ như thế, nếu đổi thành váy lụa áo gấm xa hoa, há sẽ chẳng thành thần tiên quyến lữ?
Trong lúc uống trà, một người quen từ bên ngoài đi tới,
Vô luận Doanh Trinh đi tới chỗ nào, Thủy Tụ đều có thể tìm đến,
Tiến vào dịch trạm lộ thiên, Thủy Tụ nhìn thấy Khương Bái Ninh chỉ mỉm cười một cái, trong mắt không hề có chút kinh ngạc nào, chỉ dựa vào điểm ấy, Khương Bái Ninh liền cảm thấy người này lòng dạ thâm trầm, thâm tàng bất lộ,
Thủy Tụ trực tiếp đi đến Doanh Trinh bên người nhỏ giọng nói:
"Chủ tử, tiểu nhân vừa tới Giang Châu, liền thấy người của Khương phiệt đã rút lui sạch sẽ, chắc hẳn xác nhận công lao của Khương phiệt chủ đi, chỉ là giữa những võ lâm nhân sĩ còn lại cùng Hành Giả đường tựa hồ có ý định không chết không thôi, tăng thêm Cốc Vũ Kiếm ly kỳ mất tích, nghe nói Từ lão tam bên phía Thiên Cơ các đã tự mình mang theo Thất Kiếm xuống núi, bởi như vậy, tình thế trước mắt của Hành Giả đường tựa hồ càng trở nên bi quan."
Từ lão tam, tên thật Từ Thống Cơ, là một trong thất đại kiếm quán của Thiên Cơ các,
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Đã gặp Phong Băng chưa?"
"Bẩm chủ tử, đã gặp được, hơn nữa tiểu nhân cũng đã đem chuyện Từ lão tam rời núi cáo tri cho hắn, đồng thời nói rất rõ cho hắn rằng, nếu muốn giữ mạng, hoặc là hắn mang Hành Giả đường xuôi nam đi Lĩnh Nam, hoặc là trở về Quang Minh đỉnh, bằng không sẽ chỉ còn lại con đường hủy diệt, "
"Vậy hắn lựa chọn thế nào?"
"Nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ vẫn còn khúc mắc với chuyện chủ tử giết Phong Hàn, ước chừng sẽ trở về Quang Minh đỉnh nhận tội, hắn ngược lại cũng đã thấy rõ, dẫn dắt Hành Giả đường thành cái điểu dạng này, trở về Quang Minh đỉnh, đại tỷ cũng sẽ không bỏ qua hắn, nhưng hắn cũng coi như có tình có nghĩa, nói cái gì mà mình chết không quan trọng, nhưng không thể đẩy tám trăm binh sĩ Hành Giả đường này vào tuyệt cảnh, "
Doanh Trinh nhẹ gật đầu: "Như vậy cũng tốt, "
Thủy Tụ bỗng nhiên nói: "Đúng rồi chủ tử, còn có một chuyện, "
"Nói!"
"Thượng trụ quốc Trần Đình gặp chuyện trong Đô Hộ phủ ở An Tây, thích khách nọ kém chút liền đắc thủ, nếu không phải hộ vệ cao thủ tùy thân liều mình che chở, cái mạng già của Trần Đình đã coi như xong đời, thích khách nọ thấy cơ hội đã mất liền lập tức bỏ chạy, hơn mười vị đỉnh tiêm cao thủ cũng không thể lưu người này lại, đủ thấy tu vi khủng bố, việc này hiện vẫn là giữ kín không nói ra, chính là sợ đại quân Bắc phủ quân tâm dao động."
Khương Bái Ninh nghe vậy lập tức biến sắc,
Trần Đình là ai? Nhân vật thực quyền ba đại quân đội, trong tay ba mươi vạn đại quân Bắc phủ bảo vệ Tây Cương, chấn nhiếp chư quốc Tây Vực, bên người cao thủ nhiều như mây, mưu sĩ như mưa, cho dù là mình đi ám sát đối phương, cũng chỉ có một con đường chết, kẻ nọ là người phương nào lại có thể tiến hành ám sát ngay trong Đô Hộ phủ, sau đó bị một đám cao thủ vây bắt mà vẫn có thể bình yên đào thoát?
Trần Đình mà chết, các đại tướng thủ hạ sẽ như rắn mất đầu, đại quân Bắc phủ ắt loạn,
Doanh Trinh trầm giọng hỏi: "Tin tức liệu có chuẩn xác?"
"Chủ tử yên tâm, thiên chân vạn xác, trong số cao thủ hộ vệ cho Trần Đình, có một người là xuất thân từ Thánh môn ta,lúc trước hắn được Trần Đình cứu vớt một mạng, để cảm tạ ơn nghĩa, bèn cam tâm tình nguyện làm hộ vệ tùy thân, là hắn chủ động liên hệ ta, sau đó tiểu nhân liền từ trong miệng hắn moi ra tin tức này."
Khương Bái Ninh hiếu kỳ hỏi: "Vì sao hắn lại chủ động liên hệ ngươi?"
Thủy Tụ cười nói: "Khương phiệt chủ có chỗ không biết, bên trong Thánh môn, luận tin tức linh thông, bần đạo nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, hắn sở dĩ liên hệ ta, là muốn biết tình huống gần nhất của Khổng Uyên."
Doanh Trinh nheo mắt lại, hỏi: "Hắn hoài nghi là Khổng Uyên?"
"Không sai, thích khách tuy che mặt, nhưng bằng hữu đó của tiểu nhân dù sao từng cùng hắn giao thủ, phát hiện chiêu thức của đối phương là lộ số của Thánh môn chính tông, bên trong Thánh môn, người có thể xâm nhập Đô Hộ phủ ám sát lại bình yên rời đi, đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng tiểu nhân lại nghĩ, Khổng Uyên vừa bị Nhân hoàng đả thương, không thể nào nhanh như vậy đã khôi phục hoàn toàn, chẳng lẽ bên trong Thánh môn, lại xuất hiện một nhân vật vô cùng cao minh không muốn người biết?"
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, cũng không phải là không có khả năng này."
Đại tỷ xuất thần hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu "Cút đi", Nguyệt Lê như được đại xá, cũng không dám hỏi thêm phải chăng hồi âm cho giáo chủ, liền cuống quít xuống núi.
Đường xuôi nam mười của hai người Doanh Trinh thập phần yên tĩnh, vừa đi vừa nghỉ nom hơn nửa tháng, một ngày ba bữa là khẳng định phải ăn, trên đường thỉnh thoảng còn thỉnh giáo một chút câu hỏi về kiếm đạo với Khương Bái Ninh.
Lúc đầu Khương Bái Ninh tưởng rằng Doanh Trinh nói "Thỉnh giáo" là đang nói đùa, bất quá về sau thấy hắn hết sức nghiêm túc, liền cũng không tàng tư, đem tất cả lĩnh ngộ và kiến giải mình luyện kiếm đến nay, bao gồm một chút kiếm chiêu xảo diệu từng đọc được trên thư tịch kiếm pháp, đều miêu tả tường tận kỹ càng.
Lại thêm ngựa cũng không phải là ngựa gì tốt, đường dài bôn ba, hai người bọn họ ngược lại không sao, song ngựa lại chịu không được.
Ngày hôm đó, hai người liền dừng chân tại một trạm nước trà bên cạnh quan đạo, bổ sung một chút cỏ và nước cho ngựa.
Những ngày qua Doanh Trinh chưa từng ngưng nghỉ dù chỉ một khắc, Tiểu Khí Tượng Quyết không ngừng được vận chuyển bên trong cơ thể, hiện tại linh khí trong thể nội đã khôi phục chừng bốn năm thành so với lúc quyết chiến cùng Tống Lệnh Huy, mà kiếm đạo cũng có tiến bộ không ít.
Hắn chưa hề lo lắng trên đường sẽ gặp phải phiền phức mà sẽ không giải quyết được, nếu như vị đại mỹ nữ Vô Vi cảnh bên cạnh này cũng ứng phó không được, nàng về sau cũng đừng nói với người ta nàng là Lục Địa Hành Tẩu cảnh nữa, mất mặt lắm.
Khương Bái Ninh tuy xuất thân cao quý, nhưng trên thân lại không có sự thanh tao và trang trọng như thế gia vọng vọng tộc, nghe chính nàng nói, sáu tuổi bắt đầu luyện kiếm, tiếp nhận chính là sự thống khổ mà thường nhân không thể nào tưởng tượng, có đôi khi phải vung kiếm tám ngàn lần suốt mấy ngày mấy đêm, không ăn không uống không ngủ là bình thường, ngâm mình trên sông hơn mười ngày, chống cự thủy triều lên xuống để khổ luyện tâm tính càng là chuyện bình thường, trên hai bàn tay đây những vết chai dày đặc, mãi đến sau khi tiến vào Thoát Thai Cảnh, vết chai trên tay mới dần dần biến mất, một lần nữa trở nên bóng loáng như ngọc.
Trong chén trà trôi nổi bốn năm lá trà cũ, uống vào đắng chát, Khương Bái Ninh nhấp thử mấy ngụm, phát hiện mọi người ngồi bàn chung quanhđều đang len lén đánh giá mình, không khỏi thở dài,
Đối với loại chú ý này, nàng đã quen,
"Ngoại trừ chàng ra, nam nhân đều là thế này phải không?" Nàng đột ngột hỏi một câu.
Bây giờ Doanh Trinh tuy là một thân áo gai vải thô, lại vẫn không cách nào che giấu hình thể ngạo nhân và gương mặt tuấn mỹ dương cương của hắn, giống như câu nói đó của Khương Bái Ninh: Từng chỗ trên người chàng thời thời khắc khắc đều đang dụ hoặc ta.
Doanh Trinh cười phá lên: "Tại sao phải trừ ta ra vậy? Hình như ta cũng đâu phải ngoại lệ nhỉ?"
Khương Bái Ninh chống cằm, dùng ánh mắt tiểu nữ nhân mê luyến ngắm nhìn đối phương,
"Đương nhiên chàng là ngoại lệ, năm đó lần đầu gặp chàng, chàng chính là một bộ dạng cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả nói chuyện với Ninh nhi cũng là vẻ hờ hững, lúc ấy Ninh như đã nghĩ, người này ai thế? Không coi ai ra gì như thế sao? Khi người khác nhìn thấy ta, tròng mắt ai cũng đều sắp rớt ra, nam nhân này chẳng lẽ bị mù? Không nhìn thấy bản cô nương tuấn tiếu như vậy sao? Thế là từ từ, Ninh nhi liền sinh ra hứng thú với chàng, dần dà không thể tự thoát ra khỏi, mãi về sau mới phát giác có phải mình rơi vào bẫy rập của chàng hay không? Có từ nào dùng để nói ấy nhỉ? Tình trong như đã mặt ngoài còn e, đúng không?"
Doanh Trinh bật cười ha hả, nhún vai nói, "Ta cũng không có nhiều tâm cơ như vậy, "
Khương Bái Ninh duỗi ngón tay ngọc điểm lên mi tâm Doanh Trinh, "Thôi đi, ai mà tin chàng chứ, không tâm cơ mà có thể bắt bí được bản cô nương ư? Nói ra ai mà tin?"
Hai người bên này "liếc mắt đưa tình", tự nhiên cũng đều rơi vào tai đám người uống trà còn lại, bọn hắn chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, một đôi nam nữ tướng mạo thoát tục như vậy, ăn mặc thì lại đơn sơ như thế, nếu đổi thành váy lụa áo gấm xa hoa, há sẽ chẳng thành thần tiên quyến lữ?
Trong lúc uống trà, một người quen từ bên ngoài đi tới,
Vô luận Doanh Trinh đi tới chỗ nào, Thủy Tụ đều có thể tìm đến,
Tiến vào dịch trạm lộ thiên, Thủy Tụ nhìn thấy Khương Bái Ninh chỉ mỉm cười một cái, trong mắt không hề có chút kinh ngạc nào, chỉ dựa vào điểm ấy, Khương Bái Ninh liền cảm thấy người này lòng dạ thâm trầm, thâm tàng bất lộ,
Thủy Tụ trực tiếp đi đến Doanh Trinh bên người nhỏ giọng nói:
"Chủ tử, tiểu nhân vừa tới Giang Châu, liền thấy người của Khương phiệt đã rút lui sạch sẽ, chắc hẳn xác nhận công lao của Khương phiệt chủ đi, chỉ là giữa những võ lâm nhân sĩ còn lại cùng Hành Giả đường tựa hồ có ý định không chết không thôi, tăng thêm Cốc Vũ Kiếm ly kỳ mất tích, nghe nói Từ lão tam bên phía Thiên Cơ các đã tự mình mang theo Thất Kiếm xuống núi, bởi như vậy, tình thế trước mắt của Hành Giả đường tựa hồ càng trở nên bi quan."
Từ lão tam, tên thật Từ Thống Cơ, là một trong thất đại kiếm quán của Thiên Cơ các,
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Đã gặp Phong Băng chưa?"
"Bẩm chủ tử, đã gặp được, hơn nữa tiểu nhân cũng đã đem chuyện Từ lão tam rời núi cáo tri cho hắn, đồng thời nói rất rõ cho hắn rằng, nếu muốn giữ mạng, hoặc là hắn mang Hành Giả đường xuôi nam đi Lĩnh Nam, hoặc là trở về Quang Minh đỉnh, bằng không sẽ chỉ còn lại con đường hủy diệt, "
"Vậy hắn lựa chọn thế nào?"
"Nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ vẫn còn khúc mắc với chuyện chủ tử giết Phong Hàn, ước chừng sẽ trở về Quang Minh đỉnh nhận tội, hắn ngược lại cũng đã thấy rõ, dẫn dắt Hành Giả đường thành cái điểu dạng này, trở về Quang Minh đỉnh, đại tỷ cũng sẽ không bỏ qua hắn, nhưng hắn cũng coi như có tình có nghĩa, nói cái gì mà mình chết không quan trọng, nhưng không thể đẩy tám trăm binh sĩ Hành Giả đường này vào tuyệt cảnh, "
Doanh Trinh nhẹ gật đầu: "Như vậy cũng tốt, "
Thủy Tụ bỗng nhiên nói: "Đúng rồi chủ tử, còn có một chuyện, "
"Nói!"
"Thượng trụ quốc Trần Đình gặp chuyện trong Đô Hộ phủ ở An Tây, thích khách nọ kém chút liền đắc thủ, nếu không phải hộ vệ cao thủ tùy thân liều mình che chở, cái mạng già của Trần Đình đã coi như xong đời, thích khách nọ thấy cơ hội đã mất liền lập tức bỏ chạy, hơn mười vị đỉnh tiêm cao thủ cũng không thể lưu người này lại, đủ thấy tu vi khủng bố, việc này hiện vẫn là giữ kín không nói ra, chính là sợ đại quân Bắc phủ quân tâm dao động."
Khương Bái Ninh nghe vậy lập tức biến sắc,
Trần Đình là ai? Nhân vật thực quyền ba đại quân đội, trong tay ba mươi vạn đại quân Bắc phủ bảo vệ Tây Cương, chấn nhiếp chư quốc Tây Vực, bên người cao thủ nhiều như mây, mưu sĩ như mưa, cho dù là mình đi ám sát đối phương, cũng chỉ có một con đường chết, kẻ nọ là người phương nào lại có thể tiến hành ám sát ngay trong Đô Hộ phủ, sau đó bị một đám cao thủ vây bắt mà vẫn có thể bình yên đào thoát?
Trần Đình mà chết, các đại tướng thủ hạ sẽ như rắn mất đầu, đại quân Bắc phủ ắt loạn,
Doanh Trinh trầm giọng hỏi: "Tin tức liệu có chuẩn xác?"
"Chủ tử yên tâm, thiên chân vạn xác, trong số cao thủ hộ vệ cho Trần Đình, có một người là xuất thân từ Thánh môn ta,lúc trước hắn được Trần Đình cứu vớt một mạng, để cảm tạ ơn nghĩa, bèn cam tâm tình nguyện làm hộ vệ tùy thân, là hắn chủ động liên hệ ta, sau đó tiểu nhân liền từ trong miệng hắn moi ra tin tức này."
Khương Bái Ninh hiếu kỳ hỏi: "Vì sao hắn lại chủ động liên hệ ngươi?"
Thủy Tụ cười nói: "Khương phiệt chủ có chỗ không biết, bên trong Thánh môn, luận tin tức linh thông, bần đạo nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, hắn sở dĩ liên hệ ta, là muốn biết tình huống gần nhất của Khổng Uyên."
Doanh Trinh nheo mắt lại, hỏi: "Hắn hoài nghi là Khổng Uyên?"
"Không sai, thích khách tuy che mặt, nhưng bằng hữu đó của tiểu nhân dù sao từng cùng hắn giao thủ, phát hiện chiêu thức của đối phương là lộ số của Thánh môn chính tông, bên trong Thánh môn, người có thể xâm nhập Đô Hộ phủ ám sát lại bình yên rời đi, đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng tiểu nhân lại nghĩ, Khổng Uyên vừa bị Nhân hoàng đả thương, không thể nào nhanh như vậy đã khôi phục hoàn toàn, chẳng lẽ bên trong Thánh môn, lại xuất hiện một nhân vật vô cùng cao minh không muốn người biết?"
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, cũng không phải là không có khả năng này."